Everyday, Average Jones

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Lãng mạn Người dịch: pmtrang Khi Melody cần ai đó giải cứu cô, cô biết rằng đó chỉ có thể là người lính Hải quân SEAL Harlan 'Cowboy' Jones. Và rồi, mọi chuyện trở nên thân mật hơn. Nh …
Xem Thêm

Chương 8
"Chị đã làm gì?"

"Chị đưa cậu ấy chìa khóa." Brittany nhắc lại một cách bình tĩnh khi cô đảo cơm và đặt chảo lên bếp, cúi xuống để điều chỉnh gas.

Đầu gối Melody trở nên yếu ớt khi cô ngồi xuống "Khóa nhà à?"

"Dĩ nhiên là chìa khóa nhà." Brittany thêm dầu vào chảo và quay lại thái ít rau xào. "Làm cách nào khi đưa ra một lời mời sử dụng phòng tắm mà lại không có chìa khóa nhà?"

Melody vùi đầu vào hai bàn tay: "Brittany, chị đã làm gì em thế này?"

"Em yêu, anh chàng SEAL của em đã sống trong sân sau gần một tuần nay-"

"Cảm ơn lời mời ngu si đầu tiên của chị!" Melody nhại lại nheo nhéo giọng chị gái mình: "’Không đâu, Trung úy, tất nhiên là chúng tôi không thấy vấn đề gì với chiếc lều ở sân sau của anh. Tất nhiên, Trung úy, anh được chào đón ở lại đây miễn là anh thích’. Em đang chờ để chị ngỏ lời giặt đồ hộ anh ấy và đặt socola lên gối của anh ấy mỗi tối đấy. Chúa trên cao, Britt, chị thậm chí không xem xét đến thực tế là em không muốn anh ấy theo sát gót em hai mươi bốn giờ một ngày sao?"

Chị gái cô trông không hề lúng túng "Chị không tin là em biết em muốn điều gì"

"Chị thì biết chắc?"

Dầu đã đủ nóng, và Brittany bắt đầu ném từng lát cần tây mỏng vào chảo "Không"

"Thế nhưng chị vẫn khuyến khích anh ấy ở lại"

"Sự khuyến khích của chị khó có thể khiến em thấy thất vọng. Nhưng cậu ấy có vẻ sẽ không đi đâu" Brittany nói

"Em nghĩ đó chính là dấu hiệu mạnh mẽ cho thấy anh ấy dự định sẽ ở lại cho đến khi chị nhượng bộ"

"Chị không nhượng bộ"

Brittany quay lại nhìn cô, dao cầm trong tay "Đúng vậy. Em sẽ không nhượng bộ - nếu như em tiếp tục giữ những gì em đang làm. Khi em đi làm buổi sáng, em lái xe đi thẳng. Khi em về nhà, em phóng thẳng lên phòng. Em không để cho anh chàng khốn khổ nói nhiều hơn ba câu với em trong bốn ngày qua"

Melody ngẩng phắt đầu "Anh chàng khốn khổ á?"

Brittany quay sự chú ý của mình lại với việc nấu nướng, thêm hoa lơ xanh và bí non thái lát vào chảo "Chị đã nói chuyện với Estelle và Peggy về việc này, Mel. Chị biết thật khó tin - những điều mắt thấy tai nghe - nhưng đó là sự thật. Bọn chị đều cho rằng em nên ngừng suy nghĩ và kết hôn với anh chàng đó."

Melody ngồi thẳng người lại "Chị đã thề trong lần đầu tiên em nói cho chị về việc mang thai rằng chị sẽ không cho em một bài thuyết giảng nào. Chị nói rằng chị sẽ ủng hộ bất kỳ điều gì em làm"

"Những gì chị nói với em không phải một bài thuyết giảng" Brittany nói chắc chắn, đảo rau "Đó là một gợi ý. Và chị sẽ hỗ trợ em, bằng cách tốt nhất chị biết"

"Bằng cách cho Jones một chiếc chìa khóa nhà và một lời mời vào bất kỳ khi nào anh ấy muốn?"

"Người đàn ông đó là một kho báu, Mel. Khoảng sân này chưa bao giờ trông tuyệt đến thế!"

Dĩ nhiên khoảng sân sau trông thật tuyệt. Bất kỳ lúc nào Melody bước quanh, Jones đều ở ngoài cửa sổ của cô, cào lá hoặc mày mò dưới mui chiếc xe của Brittany hoặc đang nâng tạ. Mỗi khi cô bước loanh quanh, cô đều bắt gặp một tia nắng mặt trời phản chiếu trên làn da mịn màng, rám nắng đầy cơ bắp.

Dù nắng gắt đến đâu, Jones đều ra ngoài mà không mặc áo sơ mi. Dù anh làm việc trong sân hay ngồi đọc sách, anh đều ở trần từ thắt lưng trở lên. Có lẽ sau một thời gian nữa cô sẽ kiểm soát để không nhìn vào tất cả những cơ bắp cuồn cuộn trong ánh mặt trời hoặc lấp lánh ướt mưa kia.

Ừ, phải. Có lẽ trong kiếp sau của cô...

"Và chị không biết anh chàng Trung úy của em đã làm gì chiếc xe, nhưng năm nay nó đã không chạy tốt cho lắm" Brittany nói thêm "Em thật sự nên để cho cậu ấy trông thấy em"

"Anh ấy không phải anh chàng Trung úy của em. Và nếu một chiếc xe chạy trơn tru là những gì chị đang nói" Melody sôi nổi nói "Thay vào đó có lẽ em nên kết hôn với Joe Hewlitt ở nhà ga Sunoco."

"Em thật là cứng đầu" Brittany phàn nàn

"Chúng ta có thể nói về chuyện khác không? Melody năn nỉ "Không có điều gì xảy ra trên thế giới thú vị hơn mối quan hệ của em với Harlan Jones sao?"

Brittany đảo những miếng đậu phụ cô đã cắt trên chiếc chảo nóng "À, thì đó là những chuyến phiêu lưu cuối của Andy Marshall"

Melody chuẩn bị tinh thần "Ôi không, cậu bé đã làm gì?"

Bộ đếm thời gian của lò kêu, Brittany tắt lò và nồi cơm "Tom Beatrice bắt gặp cậu bé bên ngoài cửa hàng rượu trên đường Summer. Cậu bé đang đưa Kevin Thorpe 10 đola để mua hộ 6 lọn bia và 1 gói thuốc lá"

"Ôi Andy, cháu không..." Melody thở dài, tựa cằm lên lòng bàn tay "Chết tiệt, em nghĩ thằng bé cuối cùng cũng có thể điều chỉnh với nhà Appleton"

Cô đã trông thấy Andy ngoài sân, lăng xăng quanh Jones trong khi anh làm việc. Jones luôn có thời gian để nói chuyện. Đôi khi anh thậm chí còn dừng lại để chơi ném bóng với cậu bé. Cô đã bị ấn tượng một cách âm thầm với sự kiên nhẫn của anh và hy vọng rằng Andy cuối cùng cũng có thể bám lấy một người đàn ông thật sự, một thần tượng xứng đáng.

Không nghi ngờ gì. Rằng cậu bé đã rất đói khát tình cảm và sự chú ý. Melody đã chạy theo cậu bé vài lần xuống trung tâm thị trấn tuần vừa rồi.

Lần đầu tiên họ nói chuyện, cậu bé ngập ngừng đưa tay ra chạm vào bụng cô lần nữa, mỉm cười ngượng ngùng khi em bé đạp.

Lần thứ hai, cô tình cờ gặp cậu bé theo đúng nghĩa đen. Má cậu bé trầy xước và môi sưng phồng, mặc dù cậu bé khẳng định mình ngã khi đạp xe nhưng cô biết Alex Parks và bạn bè đã mang đến những rắc rối đó cho cậu lần nữa. Lần thứ ba, cậu đã thật sự chào đón Melody với một cái ôm, cậu nói xin chào với em bé bằng cách áp má vào bụng cô và nhận được một cái đá vào mũi. Điều đó khiến cậu cười lăn lộn với những tiếng khúc khích.

Cậu là một đứa trẻ ngoan. Melody đã bị thuyết phục rằng sâu trong cậu là một người ngọt ngào, là người có tâm hồn tử tế. Cậu bé không cần phải cố gắng lớn quá nhanh, uống bia và hút thuốc lá "Thằng bé mới có 12. Nó có lẽ còn không thích vị của bia"

"Thằng bé 12 mà như thể 30 ấy" Brittany nói dứt khoát "với tốc độ đó, thì đó sẽ là độ tuổi mà thằng bé cuối cùng cũng mãn hạn tù. Thật lạ là Tom không tức giận chút nào"

"Ai là Tom và cái gì khiến ông ấy không giận?"

Vai Melody căng ra căng thẳng. Chỉ cần có thể, chỉ cần nghe thấy giọng Jones, ngay lập tức các dây thần kinh của cô bắt đầu la hét.

Anh đang đứng bên kia cánh cửa, nhìn vào bếp.

"Tom Beatrice là cảnh sát trưởng ở Appleton. Và rắc rối là cậu bé rắc rối của năm - Andy Marshall. Vào đi" Brittany gọi với từ bếp "Bữa tối sắp xong rồi"

Melody đứng dậy, bước đến gần chị gái "Chị mời anh ấy ăn tối à?" cô thì thầm qua hàm răng nghiến chặt.

"Ừ, chị đã mời cậu ấy ăn tối" Brittany nói đều đều "Có bia trong tủ lạnh" cô nói với Jones "Tự lấy đi. Và nếu cậu không phiền, tôi muốn nhờ cậu lấy giúp Mel cốc sữa"

"Vinh dự của tôi. Này, Mel" Jones chỉnh chu hơn hôm nay, anh mặc một chiếc áo phông với quần jean, tóc cũng được buộc lại gọn gàng "Em cảm thấy thế nào?"

Bị phản bội. Melody ngồi xuống bàn ăn và gượng cười "Ổn cả, cảm ơn"

"Thật không?"

Anh ngồi xuống đối diện cô, tất nhiên, là nơi cô không thể tránh nhìn anh trong lúc họ dùng bữa. Tại sao anh lại phải trông thu hút đến vậy? Và tại sao anh lại luôn mỉm cười với cô kiểu đó, như thể họ đã thường xuyên chia sẻ một bí mật, hoặc một trò đùa riêng tư nào đó?

"Mel lại gặp rắc rối với cái lưng đau" Brittany thông báo khi đặt chảo trên miếng cách nhiệt giữa bàn.

Jones nhấp một ngụm bia từ chai khi anh nhìn chằm chằm Meody "Anh luôn sẵn sàng nếu em cần một người xoa bóp"

Cô nhớ những cái xoa của anh. Cô nhớ rõ chúng. Cô nhìn xung quanh nhưng không nhìn vào mắt anh "Cảm ơn, nhưng ngâm mình trong bồn tắm là được rồi"

Jones với tay cầm âu cơm Brittany đưa cho anh "Cảm ơn. Trông ngon quá. Có chuyện gì với Andy Marshall vậy?"

"Kẻ ngu ngốc nhỏ bé đó đang cố đặt tay lên bia và thuốc lá" Melody nói với anh.

Jones dừng lại trên đĩa cơm của mình và nhìn lên cô "Ăn cắp à?"

Cô lắc đầu "Không. Cậu bé đã đưa Kevin Thorpe tiền để mua hộ"

Jones gật đầu, đưa cho cô âu cơm nặng "Ít nhất thì cậu bé cũng không ăn cắp"

Ngón tay họ chạm nhan, và Melody biết rõ đó không phải vô tình. Tuy nhiên, cô lờ đi.

Tim cô không thể cứ nhảy lên mỗi khi anh chạm vào cô. Cô chỉ đơn giản là sẽ không để xảy ra chuyện đó. Tuy nhiên, cô sẽ phải điều chỉnh để kiểm soát giọng nói của mình "Cậu bé không nên uống bia và hút thuốc lá. Dù cậu bé có ăn cắp hay không thì đó cũng là một luận điểm đáng tranh cãi"

"Không, không phải. Đó là-"

Điện thoại reo, ngắt ngang lời anh.

Brittany cáo lui và đứng lên trả lời "Hello?"

Jones hạ giọng "Anh nghĩ thực tế là Andy không chỉ đơn giản là đi vào và bước ra với một lon bia bị đánh cắp cũng đã nói lên rất nhiều về thằng bé"

"Phải, nó nói rằng thằng bé muốn nhiều hơn một lon bia. Thằng bé muốn toàn bộ 6 lon"

"Nó nói rằng thằng bé không phải một tên trộm"

"Xin lỗi" Brittany ngắt ngang "Đó là Edie Myerson ở bệnh viện. Cả Brenda và Sharon đều đang bị cúm. Chị phải đi ít nhất là 2 giờ - cho đến khi Betty McCreedy có thể đến"

Melody hốt hoảng ngước lên nhìn chị gái. Cô ấy để cô lại một mình với Jones? "Nhưng-"

"Chị xin lỗi. Chị phải đi gấp" Brittany nắm lấy túi xách và ra cửa.

"Andy giờ thế nào? Em biết không?" Jones hỏi, hầu như không thấy chút gián đoạn nào trong cuộc trò chuyện của họ, như thể tình huống không hề chuyển từ xấu hổ, vụng về cho đến không thể ứng phó được. Anh lấy một ít món xào "Chúa ơi, ngon quá. Sau một tuần chỉ toàn Burger King và KFC, cơ thể anh đang cực thèm rau"

Melody đặt chiếc dĩa của cô xuống "Anh và Brittany đã lên kế hoạch này à?"

Anh nuốt trôi miếng thức ăn bằng một ngụm bia từ chai bia của mình "Em thật sự nghĩ rằng anh cơ hội và luồn cúi chỉ để có cớ được nói chuyện với em thôi sao?"

"Phải"

Jones cười toe toét "Yeah, em đúng. Anh sẽ làm thế. Nhưng không phải lần này. Anh thề đấy. Chị gái em mời anh ăn tối. Đó là tất cả"

Ngu ngốc chính là, cô tin anh. Brittany, mặt khác, có thể đã lên kế hoạch để rời đi ngay từ đầu.

Melody nhấc dĩa lên, nhưng dường như không làm được gì hơn là đẩy qua đẩy lại miếng thức ăn quanh đĩa. Sự thèm ăn của cô biến mất, thay thế bằng tâm trạng lo lắng của một đàn bướm đang bay quanh mỗi inch trong bụng cô.

"Thế công việc thế nào?" anh hỏi "Em lúc nào cũng bận thế à?"

"Sẽ còn bận hơn khi càng gần đến ngày bầu cử"

"Em có theo kịp không?" Anh nhìn chằm chằm vào cô "Anh có một vài cuốn sách về mang thai và chăm sóc trước khi sinh mượn ở thư viện, và tất cả trong đó đều đồng ý rằng em nên chăm sóc bản thân không để mình quá mệt mỏi trong những tháng cuối. Em biết đấy, em trông khá kiệt sức"

Melody nhấp một ngụm sữa của mình, mong mỏi anh đừng nhìn cô chăm chú thế, cảm giác như cô đang nằm dưới một chiếc kính hiển vi vậy. Cô biết mình trông kiệt sức. Cô đã quá mệt mỏi và xơ xác, và chiếc váy này khiến cô trông như một chiếc lều xiếc. Andy đã mô tả cô thế nào nhỉ? Béo và trông buồn cười. "Em sẽ ổn thôi"

"Có lẽ anh có thể đi làm cùng em - như kiểu trợ lý hoặc cố vấn của em"

Melody suýt chút nữa đã phun vào anh toàn bộ chỗ sữa. Đi làm cùng cô?

Chúa ơi, không phải quá hoàn hảo sao? "Đó thật sự không phải ý hay đâu".

Đó là cách nói trong thời đại này.

"Có lẽ chúng ta nên thỏa hiệp" anh đề nghị. "Anh sẽ không đi làm cùng em, nếu như em ngừng việc lờ anh đi"

Anh mỉm cười, nhưng có điều gì đó ánh lên trong mắt anh nói cho cô biết anh không đùa.

"Em không lờ anh đi" cô phản đối "Em đang tập kiềm chế"

Anh nghiêng người về phía trước, lông mày nhướn lên "Tập kiềm chế?"

Cô lùi lại, nhận thức được rằng mình đã nói hớ và tiết lộ với anh quá nhiều. Cô cần phải ra khỏi đây trước khi cô làm gì đó ngu ngốc ví dụ như ném mình vào vòng tay anh "Xin lỗi". Cô đẩy ghế khỏi bàn và đứng lên, cầm đĩa của mình đến bồn rửa.

Cowboy nhấp thêm ngụm bia nữa, che giấu sự nhẹ nhõm đang chạy dọc thân.

Anh có thể làm điều này. Anh thật sự có thể thành công trong nhiệm vụ này.

Anh đã bắt đầu nghi ngờ khả năng của mình để có được cô, bắt đầu nghĩ rằng cô đơn giản là không thích anh, nhưng thực thế lại hoàn toàn ngược lại. Tập kiềm chế, cô đã nói vậy.

Quỷ thật, cô thích anh nhiều đến mức không thể ở chung một phòng với anh, vì sợ rằng cô sẽ không thể cưỡng lại nỗ lực quyến rũ cô của anh.

Phải, anh có thể thắng cuộc chiến này. Anh có thể - và anh sẽ - thuyết phục cô kết hôn với anh trước khi kỳ nghỉ phép của anh kết thúc.

Sự nhẹ nhóm của anh gia tăng cùng với một thứ gì đó khác. Một thứ gì đó sắc nét và hiển nhiên. Một thứ gì đó khủng khϊếp và đáng sợ. Yeah, anh có thể điều chỉnh bản thân và khiến cô thấy răng kết hôn với anh là lựa chọn duy nhất. Nhưng sau đó, anh sẽ đi đâu?

Gánh theo một người vợ và một đứa con. Bị xích lại với một quả tạ quanh cổ chân. Ràng buộc, gắn kết, hết bay nhảy, hết tự do. Một người chồng và một người cha. Hai vai trò anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẵn sàng để chơi.

Nhưng anh không có sự lựa chọn. Không nếu như anh muốn sống một mình hết quãng đời còn lại.

Cowboy hít sâu một hơi "Mel, chờ đã"

Cô quay lại nhìn anh thận trọng.

Cowboy không đứng lên, biết rằng nếu anh di chuyển quá nhiều, cô sẽ chạy về phía cầu thang. Chết tiệt, cô sợ anh - và nỗi sợ đó như tia lửa luôn sẵn sàng bùng lên giữa họ.

Tuy nhiên, anh sẽ làm cô tin tưởng anh trước, một nhiệm vụ còn khó khăn hơn nữa. Anh có thể làm điều đó một lần nữa Anh phải làm điều đó một lần nữa, không có gì khó cả, không vấn đề gì nếu anh cảm thấy sợ hãi đến đâu. Điều này quan trọng với anh.

Anh hít sâu một hơi "Chuyện gì xảy ra nếu như anh hứa...?" Hứa gì? Rằng anh sẽ không kéo cô vào vòng tay anh? Không cố gắng để hôn cô? Anh cần phải làm cả hai điều trên nếu như nó là cần thiết để giữ cô. Giữ khoảng cách của mình với người phụ nữ này sẽ thật khó khăn. Tuy nhiên, anh không có sự lựa chọn. Nó sẽ rất đau, nhưng anh đã từng thực hiện những thứ khó khăn và đau đớn trước đây. "Nếu anh thề anh sẽ không chạm vào em? Em chọn khoảng cách. 2 feet (60cm), 3feet, 6feet, bao nhiêu cũng được, và anh hứa sẽ không vượt ranh giới"

Cô không bị thuyết phục.

"Anh cũng hứa là sẽ không nói bất kỳ từ nào tối nay về đám cưới hay nghĩa vụ hay trách nhiệm hay bất cứ điều gì khó khăn. Chúng ta sẽ chỉ nói về thứ gì đó hoàn toàn khác. Chúng ta sẽ nói về-" anh đang quá tham lam, nhưng cô vẫn chưa rời khỏi phòng "-Andy Marshall, được chứ? Chúng ta sẽ tìm xem phải làm gì với cậu bé"

Cô quay lại đối mặt với anh "Chúng ta có thể làm gì?"

Cowboy đã biết cách tốt nhất để đối phó với Andy - trực tiếp, tàn nhẫn và không thương tiếc. Anh định sẽ gọi cho Vince Romanella sau tối nay và yêu cầu sự cho phép của ông ta để dành một phần của ngày mai cùng cậu bé.

Nhưng sao anh không dạy Andy bài học của mình ngay tối nay?

"Có một nơi ở trong rừng, là mỏ đá cũ" anh nói với Melody, đang sẵn sàng ngồi trở lại bàn "ở đó đầy những vỏ chai bia và đầu mẩu thuốc lá. Anh đoán đó là nơi Andy đến cùng lốc 6 lon (beer) của mình.

Sau một thời gian khái thác, những khu mỏ không còn mấy giá trị sử dụng sẽ bị bỏ hoang, nước mưa ngập tạo thành những chiếc hồ nhân tạo có thể sâu đến cả trăm mét.

Melody đã thật sự ngồi xuống, và Cowboy phải vận dụng mọi sự nỗ lực của anh để không phản ứng lại. Anh phải chơi đúng luật hoặc cô sẽ bỏ chạy.

"Em biết nơi anh đang nói đến" cô nói "Đó cũng là địa điểm lui tới thường xuyên của em hồi còn học trung học. Nhưng giờ Andy mới 12. Cậu bé sẽ không hẳn là được chào đó ở đó"

"Thằng bé sẽ làm được nếu xuất hiện với 1 lốc 6 lon bia kẹp dưới cánh tay"

"Tại sao Andy lại muốn kết bạn với học sinh trung học chứ?" Melody tự hỏi.

"Thằng nhóc đó luôn đánh nhau với" Cowboy nói "Tên đứa trẻ đó là gì nhỉ? Parks?"

"Alex Parks"

"Đó là sinh viên năm nhất hay năm hai phải không?"

Melody gật đầu. Cô đang thật sự nhìn vào mắt anh. Cô đang thật sự ngồi đó và nói chuyện với anh. Anh biết đây chỉ là một chiến thắng nhỏ, nhưng hẳn anh sẽ nắm lấy nó.

"À, đó sẽ là nơi em tới" anh kết luận "Đó có vẻ như một chiến lược khá tuyệt đối với anh. Kết bạn với những người có thể nghiền nát hoặc ít nhất là kiểm soát kể thủ của em. Andy không phải đứa ngốc"

"Vậy là, 6 chai bia chỉ là vật hiến tế các vị thần, để nói chuyện. Andy không thật sự sẽ uống nó?"

Đôi mắt cô cầu xin anh nói với cô rằng cô đã đúng. Anh ước rằng anh có thể đồng ý để cô có thể mỉm cười với anh, nhưng anh không thể.

"Anh cá là thằng bé không định uống tất cả số đó" anh nói với cô "nhưng thằng bé sẽ uống 1 trong số đó. Có lẽ đủ để thằng bé gây được ấn tượng. Và sẽ để lại dư âm như một kinh nghiệm mới. Mà sẽ khiến thằng bé muốn quay trở lại và làm điều đó một lần nữa."

Melody gật đầu, khuôn mặt cô cực kỳ nghiêm túc, mắt cô vẫn dán vào anh như thể anh là tất cả trí tuệ và sự tinh thông của vũ trụ.

"Vậy nên điều tiếp theo chúng ta phải làm" Cowboy tiếp tục "là đảm bảo kinh nghiệm đầu tiên của thằng bé với lốc 6 lon bia là một cơn ác mộng"

Cô chớp mắt. Và sau đó nghiêng người về phía trước "Em không chắc là em thật sự hiểu"

"Nhớ Crash không?" Cowboy hỏi "William Hawk? Bạn cùng bơi với anh?"

"Dĩ nhiên"

"Cho đến giờ, cậu ấy không uống một giọt rượu nào. Ít nhất là anh giả sử cậu ấy không. Cậu ấy không say xỉn lần nào trong suốt khóa đào tạo BUD/S. Dù sao thì, cậu ấy nói với anh cậu ấy không lớn hơn Andy nhiều khi cậu ấy bị bác bắt gặp đang lén uống bia từ tủ lạnh dưới lầu". Đó là một trong số ít những câu chuyện về tuổi thơ mà Crash đã kể lại cho Cowboy. Và anh đã kể chỉ để thuyết phục Cowboy rằng không, anh không muốn uống bia, cảm ơn nhiều. "Chú của Crash đã dạy cậu ấy một hoặc hai điều tối đó, và chúng ta, đến đó, và sẽ làm điều tương tự với Andy". Anh mỉm cười buồn bã "Đó là bài học mà anh không cẩn tự trải nghiệm, nhưng Đô đốc không cần luôn ở quanh để biết loại rắc rối nào mà anh dính phải"

Cô đang nhìn anh "Em tưởng anh nói với em cha anh rất nghiêm khắc"

"Ông ấy có - khi ông ấy về nhà. Nhưng sau khi bọn anh chuyển đến Texas, ông ấy hầu như không bao giờ về nhà nữa. Có vài năm, ông ấy còn bỏ lỡ cả Giáng sinh"

Anh đang có toàn bộ sự chú ý của cô, thế nên anh nói tiếp. Cô đã tuyên bố là họ không biết nhau. Và dù khó khăn khi kể về thời thơ ấu ít ỏi - hơn là - hoàn hảo của mình, điều quan trọng là cô hiểu việc anh tới từ đâu - và tại sao việc rời khỏi cô và đứa trẻ này không phải lựa chọn của anh.

"Em biết đây, anh cũng từng như Andy" anh nói tiếp "luôn tự bào chữa cho ông già. Ông ấy cần phải đi đến nơi này nơi kia. Ông ấy là người quan trọng. Ông ấy phải đi làm nhiệm vụ. Dù vậy - ngay cả trong cuộc chiến tranh Việt Nam - khi tìm được cơ hội để có thể ngồi lại và thư giãn, ông ấy cũng vẫn yêu cầu được giao một nhiệm vụ nhàn hạ như kiểu đến Hawaii. Haiwaii không chính xác là nơi mẹ anh muốn, nhưng bà vẫn chuyển tới đó. Nhưng rồi Harlan già vẫn tiếp tục dấn bước trên con đường sự nghiệp của mình. Anh luôn bào chữa rằng ông ấy có một công việc khó khăn - phải ra biển trong nhiều tháng, phụ trách rất nhiều người, biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ, sẽ dẫn tới hậu quả lớn. Nhưng thực tế là, những thứ đó rất dễ dàng đối với ông ấy. Bọn anh mới thật sự là nhiệm vụ khó. Một người vợ đã không thể hiểu được tại sao ông ấy không nghỉ việc ở Hải quân và về tham gia công việc bán ô tô cùng bác Harold. Một đứa trẻ liên tục được nhắc nhở rằng điểm B và B+ là vẫn chưa đủ tốt. Em biết đấy, anh đã có thể bò ra để làm, dọn dẹp phòng vì ông ấy, khiến nó sáng choang, và ông ấy sẽ chỉ tập trung vào một vết bụi mà anh đã bỏ lỡ. Yeah," anh nhắc lại nhẹ nhàng "Bọn anh mới là nhiệm vụ khó, và ông ấy bỏ chạy khỏi bọn anh."

Cô không nói bất kỳ câu nào, nhưng anh biết cô đã hiểu được thông điệp của anh, to và rõ ràng. Anh sẽ không bỏ chạy.

Cowboy đẩy ghế của mình, cẩn thận di chuyển chậm rãi "Không vấn đề nếu anh dùng điện thoại của em chứ?"

Cô lắc đầu, mất tập trung, như thể cô vẫn đang hấp thu tất cả những điều anh vừa nói. Nhưng rồi cô nhìn lên "Chờ đã. Anh vẫn chưa nói với em chú của Crash chính xác đã làm gì hôm đó"

"Em có số điện thoại của Vince Romanella-" Cowboy quét qua số danh bạ hàng xóm và bạn bè có đăng ký trên niêm giám trong bếp. "Đây rồi. Và về chú của Crash..." Anh mỉm cười với cô "Em chỉ cần đi cùng và chờ xem" Anh bấm số của Vince

Cô cười trong sự hoài nghi "Jones. Chỉ cần nói cho em thôi"

"Này, Vince" anh nói trong điện thoại "Là Jones đây-ông biết đấy, từ nhà hàng xóm Evans. Tôi nghe nói về rắc rối của Andy tối nay. Cậu bé có đấy không?"

"Thằng bé có lẽ đang trong phòng, bị cấm túc 1 tuần và viết 1 bản kiểm điểm dài 20 trang về lý do tại sao cậu bé không nên uống bia" Melody nói, đảo mắt "Tim Vince đặt bên phải kìa, nhưng điều gì đó nói với em rằng bản kiểm điểm kia sẽ chẳng xi nhê gì với một đứa trẻ như Andy Marshall"

Ngang qua phòng, Jones đang mỉm cười lần nữa "Em đúng" anh thì thầm với cô, lắc đầu khi nghe Vince kể lại buổi tối khó chịu và sự trừng phạt không mấy hiệu quả.

"Yeah" Jones nói vào điện thoại "Tôi biết cậu bé rắc rối, Vince, nhưng tôi nghĩ tôi biết cách để đảm bảo rằng cậu bé sẽ không uống nữa-ít nhất là không cho đến khi cậu bé đủ tuổi để xử lý nó" Anh cười lớn "Ông cũng nghe về phương pháp đó rồi à? Phải, một người bạn của tôi đã nói với tôi rằng khi cậu ấy còn là một đứa trẻ... Yeah, Tôi có thể hiểu. Như cha mẹ nuôi chính thức, luật pháp có thể không chấp nhận... Nhưng tôi không phải cha mẹ nuôi của cậu bé nên..." Anh lại cười lớn.

Cách anh đang đứng, dựa vào kệ bếp, kẹp điện thoại dễ dàng dưới cằm, nhắc Melody nhớ về Paris. Anh cũng đứng như vậy trong sảnh khách sạn, dựa lưng vào bàn làm việc của quầy tiếp tân khi anh gọi điện. Ngoại trừ khi đó, anh đang mặc một bộ đồng phục Hải quân Mỹ, anh nói tiếng Pháp hoàn hảo và nhìn cô với ánh nhìn nóng bỏng trong mắt.

Ánh nhìn nóng bỏng đó giờ vẫn còn, nhưng nó bị che phủ bởi rất nhiều sự thận trọng và dè chừng. Ở Paris, ý nghĩ về một việc không mong muốn, việc mang thai ngoài ý muốn đều nằm ngoài tâm trí họ. Nhưng ở Appleton này, thực tế là họ đã tạo ra một lỗi lầm không thể tránh khỏi. Cô mang theo một minh chứng rõ ràng và liên tục luôn nhắc nhở cô ở khắp nơi cô tới.

Và cũng như anh đang giả vờ khác đi, Melody vẫn biết Jones không thực sự muốn kết hôn với cô.

"Được rồi" anh đang nói vào điện thoại. Chất giọng kéo dài mang âm hưởng miền Tây của anh vẫn còn sức mạnh để gửi một cơn ớn lạnh dọc xuống xương sống cô. "Điều đó thật tuyệt. Lúc này không có thời gian, vậy thì gửi cho cậu bé đi" Anh gác máy "Andy đã đi rồi"

Melody buộc phải dẹp cơn ớn lạnh đi "Vậy kế hoạch của anh sẽ là gì?"

Jones mỉm cười "Anh sẽ chờ và gọi cho em cùng lúc anh nói với Andy. Bằng cách đó, chúng ta có thể thông báo một cách trung thực nhất."

Jones, không cần phải làm ầm ý thế..."

Nụ cười của anh biến thành cái cười toe toét "Anh cứ nghĩ phụ nữ mang thai là những người cực kỳ kiên nhẫn"

"Oh yeah. Đoán lại đi. Với tất cả những hóc môn tăng thêm bay quanh cơ thể em, đôi lúc em cảm thấy mình như chị gái Lizzie Borden”

(Lizzie Andrew Borden (19 tháng 7, 1860 – 1 tháng 6, 1927) là một phụ nữ độc thân người New England, là nhân vật trung tâm trong vụ án sát hại cha và mẹ kế của cô bằng rìu vào 4 tháng 8, 1892 ở Fall River, Massachusetts, Hoa Kỳ.Cha cô ta bị chém 13 nhát, người mẹ kế chịu 18 nhát và đều vỡ hộp sọ. Sau hơn nửa năm tranh cãi ở tòa án, cuối cùng Lizzie được xử trắng án vì không đủ chứng cứ để buộc tội cô. Cô nhanh chóng thừa hưởng số gia tài kết xù và chuyển nhà đến một nơi thuộc bậc thượng lưu với người chị gái Emma. Tiếng tăm của vụ án kéo dài trong văn hoá đại chúng Mỹ và ngành tội phạm học –wiki)

"Một trong những cuốn sách anh đã đọc nói rằng khi mang thai hầu hết phụ nữ đều cảm thấy đầy sức sống và bình yên."

"Ai đó quên đưa em chút sức sống rồi" Melody nói với anh.

Jones đang mở cửa ngăn đựng thực phẩm "Anh sẵn sàng mang lại điều đó bất cứ lúc nào. Chỉ cần nói thôi"

Cô nheo mắt nhìn anh "Này, anh đã hứa-"

"Anh biết, anh xin lỗi. Hãy chấp nhận lời xin lỗi của anh" Anh kéo sợi dây và ánh sáng tràn vào tủ đồ ăn.

"Em có bia không lạnh không?"

"Brittany để ở đó, kệ phía dưới" Melody hướng dẫn "Sao vậy?"

"Yup, đây rồi" Anh chui ra từ tủ đựng thực phẩm với sáu lon tallboys. "Tuyệt và ấm, vậy hương vị sẽ đặc biệt được cải thiện. Nói với chị gái em anh sẽ trả lại. Nhưng bây giờ, Andy cần nó hơn cô ấy"

"Andy cần...? Jones, anh định làm-"

"Chúng ta tốt nhất nên ra ngoài hiên thôi" Anh sờ soạn tìm công tắc đèn bên cạnh cửa nhà bếp cho đến khi tìm thấy công tắc đèn ngoài sân đã cũ. "Chuyện này sẽ rất lộn xộn. Tốt hơn là nên làm nó bên ngoài"

"Làm ơn chỉ cần nói với em-"

Melody dừng lại khi trông thấy Andy đang đứng một cách ngang ngược chân bậc thang cuối cùng trên hiên nhà "Vince nói chú muốn gặp cháu"

"Phải, chính xác" Jones quay lại mở cửa cho Melody.

"Ông ấy bảo đưa chú cái này". Cậu bé nói bằng giọng đều đều như thể đang cố làm vậy khi đưa ra nửa gói thuốc lá "Ông ấy bảo nó là từ 3 tháng trước rồi, khi anh trai ông ấy đến thăm. Ông ấy bảo chú biết nó hơi cũ nhưng ông ấy bảo chắc chú cũng không quan tâm"

Andy ném gói thuốc lá vào không khí và Jones dễ dàng bắt lấy nó bằng tay trái. "Cảm ơn. Nghe nói cháu định đến vài bữa tiệc tối nay"

Melody nắm lấy vạt chiếc áo khoác của mình treo gần cửa và mặc vào khi cô bước ra không khí mát mẻ của buổi tối.

"Chào Andy" Cậu bé không đáp lại cái nhìn của cô. Cậu thậm chí còn không ngước lên nhìn cô.

"Vậy thì sao? Đó đâu phải vấn đề gì lớn" Andy ủ rũ nói với Jones.

"Phải, đó là điều chú nghĩ cháu sẽ nói" Jones đặt bia xuống bàn ăn ngoài trời và ngồi xuống giữa hiên nhà. Anh phủi vài chiếc lá đi lạc trên ghế dành cho Melody "Cháu muốn chút vui vẻ. Và đó chỉ là bia. Chút ồn ào, phải không?"

Tia nhìn ngạc nhiên ánh lên trong mắt Andy trước khi cậu bé kiểm soát bản thân và quay lại với bộ dạng chán nản "Phải, vâng" cậu bé trả lời "Đúng vậy. Chỉ là bia"

Melody không ngồi xuống "Jones, anh đang làm gì vậy?" cô thì thầm "Anh đang thật sự đồng ý với cậu bé à?"

"Tất cả những gì chú đang nói không có gì để phải căng thẳng cả. Ngồi xuống đi, Andy" Jones ra lệnh "Vậy là, cháu biết uống bia hử?"

Andy trượt vào một chiếc ghế, trưng ra vẻ lạnh nhạt giả tạo. Sự căng thẳng đã phản bội cậu bé bằng cách cậu bé đang loay hay với dây da trên chiếc đồng hồ đeo tay của mình "Không sao đâu. Chú cũng từng như vậy vài lần. Như chú đã nói đó. Không có vấn đề gì lớn cả"

Jones lấy ra một lon bia được đóng thành lốc 6 lon với nhau "Uống chút bia và hút chút thuốc lá. Chỉ là một thói quen cũ, không có việc gì to tát vào tối thứ bảy. Cháu định đến chỗ khu mỏ hử?"

Andy trưng cho Jones một khuôn mặt tức cười "Đến đâu cơ?"

"Chỗ khu mỏ đá" Jones nói lớn.

Andy nhún vai "Chưa bao giờ nghe tới"

"Đừng có cố tập tành thành nghệ sĩ nhí. Chú biết là cháu biết khu mỏ ở đâu. Cháu đã từng ở đó khi chú lượn quanh vài vòng. Cháu không thật sự nghĩ rằng chú không nhận thấy-cháu lén trốn nhà như một đàn voi chạy tán loạn"

"Cháu đã rất khẽ!" Andy bị xúc phạm

"Cháu ồn như sấm ấy"

"Cháu không có"

"Well, được rồi, vậy thì cháu tương đối khẽ" Jones thừa nhận "nhưng chưa đủ khẽ. Không có SEAL nào trên trái đất này có thể bỏ qua cháu"

Melody không thể giữ im lặng lâu hơn nữa "Anh đã bơi ở chỗ khu mỏ à?"

"Ban đầu, chú ấy chạy bộ 5 dặm" Andy trả lời cô "Cháu biết, bởi vì cháu đã đo tốc độ trên chiếc xe đạp của cháu. Sau đó, chú ấy bơi-khoảng nửa giờ mà không nghỉ, đôi khi cùng với tất cả số quần áo của mình"

Đến lượt Jones nhún vai "Thỉnh thoảng trong đơn vị, cháu sẽ phải bơi mà không được báo trước và ở dưới nước, cùng tất cả đống quần áo và thiết bị đè trên người. Đó là cách tốt để có thể xử lý mọi tình huống"

"Nhưng nước ở đây cực lạnh vào tháng 8" Melody lập luận "Giờ là tháng 10, và gần đây chúng ta còn có sương rơi buổi đêm. Nó lạnh như băng"

Jones cười toe toét "Ừ, phải, dạo gần đây anh bơi nhanh hơn chút"

"Và sau khi chú bơi, chú lại chạy tiếp 5 dặm về đây" Andy nói "Nơi mà chú ấy cải thiện cân nặng bản thân"

Melody biết. Cô đã mặc đồ mỗi sáng trong tuần qua với những tiếng kêu lẻng xẻng của những thanh tạ khổng lồ được móc lên và bỏ xuống khi Jones tập nâng tạ. Nhưng cô không hề biết anh đã chạy và bơi trước đó. Anh chắc hẳn đã dậy khi ánh sáng đầu tiên của bình minh ló dạng.

"Dù đang trong kỳ nghỉ, điều quan trọng là chú vẫn phải giữ được vóc dáng" anh giải thích.

Cô gần như cười thành tiếng. Đây là người đàn ông đang cố gắng chứng minh cho cô thế nào là một người đàn ông bình thường sao?

"Nhưng chúng ta đang lạc đề rồi" Jones tiếp tục "Chúng ta đang nói về bia, phải không?" Anh đưa một lon cho Andy "Cháu muốn một lon không?"

Andy ngồi thẳng người trong sự ngạc nhiên.

Melody suýt ngã "Jones! Anh không thể đưa cho thằng bé cái-thằng bé mới có 12 tuổi. Nó không hẳn là thương hiệu lớn, nhưng nó không quá tệ-ít nhất là còn thua xa mấy hãng bia Mỹ khác. Nhưng anh biết thế, phải không. Là một kẻ nghiện rượu bia ấy?"

"THằng bé rõ ràng là đã phá vỡ luật vài lần rồi" Jones trả lời, đôi mắt không rời khỏi Andy "Cháu có muốn không, Andy?"

"Well, phải, chắc rồi" Andy giật lấy lon bia, nhưng Jones không thả tay.

"Có một thỏa thuận là" chàng lính SEAL nói với cậu bé "Cháu không thể chỉ uống một lon. Cháu phải uống hết cả 6 lon ngay bây giờ. Trong một giờ nữa"

Melody không thể tin được những gì cô đang nghe "Andy không thể nào tự mình uống hết toàn bộ sáu lon trong một giờ"

Andy xù lông "Có thể"

Cowboy rướn người tới "Vậy là đồng ý phải không?"

"Chết tiệt phải" cậu bé lặp lại.

Cowboy rướn tới và đưa cho cậu bé "Vậy là thỏa thuận, anh bạn"

"Jones" Melody rít lên "không cách nào Andy có thể uống nhiều như vậy mà không..." Cô dừng lại và Cowboy biết rằng cuối cùng cô cũng hiểu ra.

Cô đã đúng. Không cách nào cậu bé này có thể uống nổi 2 lon bia ấm chứ đừng nói đến toàn bộ 6 lon trong 1 giờ đồng hồ mà không hoàn toàn, trở nên thảm hại và phát ốm.

Và đó chính là điểm mấu chốt.

Cowboy đang thực hiện một việc chết tiệt để đảm bảo rằng Andy sẽ được 'tận hưởng' vị cay và đắng của bia cùng tác dụng phụ khó chịu nhất là say bia.

Anh quan sát khi Andy nhấp ngụm đầu tiên từ lon, sau đó đứa trẻ nhăn mũi với vị bia quá nồng.

"Chết tiệt. Nó ấm!"

"Đó là cách họ phục vụ bia ở Anh" Cowboy nói với cậu bé "Bia lạnh sẽ làm hỏng hương vị. Chỉ những kẻ yếu đuối mới uống bia lạnh". Anh liếc nhìn Mel. Cô bắn trả anh một cái nhìn kiểu "Oh, yeah?", với đôi lông mày nhướn cao. Anh đã uống một lon bia lạnh trong bữa tối nay.

Anh nháy mắt trả.

"Thôi nào, Andrew, uống cạn đi. Thời gian đang trôi một cách lãng phí, và cháu còn đến 5 lon nữa để uống."

Andy nhìn xuống một cách không chắc chắn khi cậu bé uống một hơi, và một hơi, rồi thêm một hơi nữa.

Đứa trẻ này cứng rắn hơn Cowboy nghĩ-cậu bé đang đấu tranh giữa thôi thúc muốn bịt miệng và nôn ra toàn bộ, ở nhiệt độ thường, bia hoàn toàn không hề hấp dẫn.

Nhưng Andy không đủ cứng rắn. Cậu bé đặt chiếc lon rỗng lên bàn, ợ to, nhìn như thể chuẩn bị phản đối khi Cowboy bật thêm một lon nữa và đẩy nó ra trước mặt cậu.

"Cháu không có thời gian để nói chuyện" Cowboy nói "Cháu chỉ đủ thời gian để uống thôi"

Andy nhìn thậm chí còn không chắc hơn, nhưng cậu bé vẫn chọn cách bắt đầu uống.

"Anh có nghĩ cách này sẽ hiệu quả không?" Melody hỏi nhẹ nhàng, trượt vào ghế bên cạnh anh.

Nó hiệu quả hơn nhiều so với anh đã hy vọng. Melody đang ngồi cạnh anh, nói chuyện với anh, nhìn anh, tương tác với anh. Anh nhận ra sự hiện diện của cô, nhận thức được màu xanh da trời trong mắt cô, nhận thức được hương nước hoa-và trên hết anh nhận thức rõ ràng anh vẫn còn cả chặng đường địa ngục phía trước cho đến khi anh có thể tạo dựng được niềm tin nơi cô.

Nhưng đó không phải những gì cô đang muốn nói. Cô đang nói về Andy.

"Có" anh nói với cô hoàn toàn tự tin. “Nó sẽ hiệu quả. Đặc biệt là cùng với thuốc lá.”

Lấy ra một chiếc bật lửa từ túi quần jean, anh cầm lên bao thuốc lá đã hết một nửa của Vince. Nó đã cũ và mất mùi. Andy đã nói vậy. Phải, chuyện này chắc chắn sẽ hiệu quả.

Cowboy đưa bao thuốc ra trước mặt Andy, lắc nhẹ để một điếu thuốc trượt ra.

Andy đặt lon bia xuống trong sự nhẹ nhõm và với tay lấy điếu thuốc. Cậu bé có thể có hoặc có thể không muốn nó-nhưng Cowboy biết điều cậu bé đang nghĩ. Bất cứ thứ gì, bất cứ thứ gì để cậu bé dẹp lon bia khủng khϊếp kia qua một bên.

Cowboy có thể nghe thấy tiếng cười hoài nghi của Melody khi anh nghiêng người qua bàn và châm lửa cho Andy.

"Chúa tôi" cô nói "Em không thể tin được em đang ngồi đây và đưa bia cùng thuốc lá cho một đứa trẻ."

Andy không thể tranh cãi trong việc cô sửa dụng từ 'đứa trẻ'. Cậu bé vừa rít một hơi thuốc và giờ đang ho như thể sắp sửa chết ngạt.

Cowboy đưa cho cậu bé lon bia của mình "Đây, cái này có lẽ giúp được"

Anh biết quá rõ rằng nó sẽ không tác dụng. Nó sẽ chỉ góp phần khiến mặt Andy trở nên xanh mét.

"Cháu không...thể uống thêm nữa" cậu bé thở hổn hển khi cuối cùng có thể hít vào chút không khí.

"Cháu đang đùa à?" Cowboy nói "Cháu còn phải uống thêm 4 lon nữa. Chúng ta đã thỏa thuận rồi, nhớ không?"

"Bốn lon nữa á?" Giờ thì Andy trông như thể sắp khóc.

Cowboy mở lon khác "Hơn 4 lon"

Melody đặt tay lên cánh tay anh "Jones, đó chỉ là một đứa trẻ..."

"Đó chính là điểm mấu chốt" Anh hạ thấp giọng, nghiêng gần hơn với cô để Andy không nghe thấy "Thằng bé chỉ là một đứa trẻ đang muốn kết thân với mấy đứa học sinh trung học còn quá nhỏ để có thể uống bia rượu. Trong những khu rừng đó rất nhiều nguy hiểm, những con đường tới mỏ ngập đầy nước. Nếu những đứa trẻ lọ mọ ở đó trong đêm tối, chúng phải tỉnh táo, không được say khướt". Anh quay sáng Andy "Cháu thậm chí còn chưa uống nổi một phần ba. Cố lên, Marshall"

Nắm tay của Melody trên cánh tay anh siết lại "Nhưng thằng bé-"

"Đây là một bài học cực kỳ quan trọng" Cowboy ngắt lời "Anh không muốn thằng bé dừng lại cho đến khi thằng bé phải chấm dứt. Anh tin là sẽ không lâu nữa đâu". Cô có vẻ như muốn phản đối nên anh nắm tay cô trong bàn tay mình "Em yêu, anh biết chuyện này có vẻ tệ với em, nhưng thế này còn lâu mới được gọi là khắc nghiệt. Thử tưởng tượng sẽ khủng khϊếp ra sao khi một buổi sáng chủ nhật, chúng ta đi tới khu mỏ bởi thằng bé thiên tài đã ra đi bởi đã ngu ngốc say sưa đêm hôm trước, bị ngã và chết đuối"

Cô đã không xem xét đến khả năng thảm khốc đến như vậy, và anh có thể trông thấy cú sốc trong mắt cô. Cô ở đủ gần để anh có thể đếm những đốm tàn nhang trên mũi cô, đủ gần để hôn...

Suy nghĩ của cô có lẽ cũng di chuyển theo cùng hướng với anh, vì cô nhanh chóng đứng thẳng lên, giật tay ra khỏi cái nắm tay của anh.

Cô đã chạm vào anh. Anh nhận ra má cô ửng hồng. Tất cả những điều về việc giữ khoảng cách với anh-và cô lại chính là người không thể giữ bàn tay mình tránh xa khỏi anh.

"Em xin lỗi" cô thì thầm.

"Anh biết đó không phải về em và anh" anh nhanh chóng trấn an cô "Đó chỉ là về mối quan tâm của em đối với Andy mà thôi. Anh sẽ không hiểu sai đâu, vậy nên, không có gì phải lo lắng cả, được chứ?"

Nhưng trước khi cô có thể trả lời, Andy đã bật dậy và lao vào bụi cây.

Cowboy đứng dậy "Vào trong đi, Mel. Anh sẽ chăm sóc thằng bé từ bây giờ. Anh nghĩ sẽ tốt nhất nếu không có khán giả-em biết đấy, mảnh sót lại cuối cùng của tự trọng đàn ông"

m thanh thứ hai Andy tạo ra dường như vang vọng trong sự tĩnh lặng của màn đêm. Melody nhăn mặt khi cô đứng dậy và quay lại nhà bếp. "Em nghĩ em phải đi trước khi em tham gia cùng cậu bé trong sự cảm thông"

"Ôi, quỷ thật, anh xin lỗi-anh đã không nghĩ tới khả năng đó"

"Em đùa thôi. Thật xấu xa khi đùa về việc đó, nhưng..." Cô mỉm cười với anh. Đó chỉ là một nụ cười nhỏ, nhưng nó vẫn là một nụ cười. Tim anh đập điên cuồng khi trông thấy nó "Anh có chắc em không thể làm gì cho anh không? Một chiếc khăn hoặc một chiếc khăn ướt?"

"Không. Cảm ơn. Anh có một chiếc khăn dự phòng trong lều. Không cần thiết để em phải giặt thêm đồ đâu". Một câu đùa. Cô đã nói đùa. Anh kiểm soát để cô có thể cảm thấy thoải mái, đủ để nói thêm một câu đùa "Đi đi, Andy sẽ ổn thôi. Anh sẽ gặp em sau"

Tuy nhiên, cô vẫn ngập ngừng, nhìn xuống anh qua cửa sau ngôi nhà. Cowboy muốn tin rằng đó là bởi vì cô không muốn rời khỏi sự bầu bạn dễ chịu của anh. Nhưng anh biết rõ hơn thế, và khi anh nhìn lại, cô đã đi rồi.

"Này, Andy" anh nhẹ nhàng nói khi bế cậu bé lên từ dưới bụi cây dâu "Chúng ta đã khá vui, phải không bé con?"

Andy quay đầu lại, và với một tiếng rên, đổ phần còn lại của dạ dày mình xuống trước quần jean của Cowboy.

Đó là cái kết hoàn hảo cho một tuần chẳng ra sao.

Nhưng Cowboy không quan tâm. Anh không chửi thề. Tất cả những gì anh nghĩ tới là nụ cười của Melody.

Thêm Bình Luận