Chương 2
Có điều gì đó không ổn.
Melody có thể kết luận được từ mức độ nghiêm trọng trong những gì mà người đàn ông tên Joe Cat, như Thiếu úy Jones đã gọi nói ngắn gọn với người tên Blue.
Họ sẽ an toàn rời khỏi đại sứ quan như Jones đã hứa. Họ còn hơn cả những gì cô nghĩ rằng có thể. Họ đi phía trên và ra khỏi phạm vi thành phố, lên phía trên đồi, di chuyển lặng lẽ trong bóng tối.
Vẫn chưa hết nguy hiểm khi họ rời tòa đại sứ. Thành phố đang nằm dưới sự chỉ huy của quân đội, và lệnh giới nghiêm được thực hiện rất nghiêm ngặt. Nếu họ bị phát hiện bởi một trong những đội tuần tra trên đường, họ sẽ bị bắn mà không có bất kỳ câu hỏi nào.
Hơn một lần, họ đã phải nấp khi một đội tuần tra chỉ cách họ vài inch.
"Nhắm mắt lại" Jones thù thầm vào tai cô khi tên lính tới gần "Đừng nhìn chúng. Và thở đi. Thở nông và nhẹ thôi. Họ sẽ không thể thấy chúng ta. Tôi hứa"
Vai Melody đang bị ép chặt vào anh, và cô ép vào chặt hơn, cố gắng tìm kiếm sức mạnh từ sự ấp áp mạnh mẽ của anh. Và với ý nghĩ rằng nếu cô chết, ít nhất cô sẽ không chết một mình.
Sau đó, mỗi khi họ phải ẩn nấp, anh trượt tay ôm lấy cô, giữ cánh tay còn lại với sự cảnh giác chết người. Melody đã từ bỏ sự giả vờ mạnh mẽ và tự chủ. Cô để anh ôm lấy cô, dựa vào sự to lớn và mạnh mẽ của anh, để bản thân thoải mái dưới sức mạnh của anh. Cô giấu đầu dưới cằm anh, nhắm mắt lại và lắng nghe nhịp đập đều đặn của tim anh đang đập bình tĩnh, thở nhẹ nhàng và nông như anh đã chỉ cho cô.
Cho đến giờ họ vẫn chưa bị phát hiện.
Bây giờ, Jone đã đến và ngồi cạnh cô.
"Chúng ta có rắc rối" anh nói thẳng thừng, không cố gắng giấu cô sự thật.
Lòng tin của cô đặt nơi anh giờ đã lên đến một nghìn phần trăm. Anh đã không cố gắng để giả vờ rằng mọi thứ đều tốt đẹp tuyệt vời khi mà rõ ràng là không.
"Trực thăng không đến" anh nói với cô. Trong ánh trăng, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, miệng anh nghiến chặt thay vì cong thành một nụ cười "Còn 10 phút cuối. Chúng ta đã sẵn sàng rời đi. Chúng ta không thể tiếp tục di chuyển cùng nữa. Đến rạng đông, một nhóm lớn như thế này sẽ bị chú ý. Và sẽ không còn lâu nữa trước khi mấy tên khủng bố nhận ra cô cùng Pete và Line đã trốn thoát"
Pete và Line. Những người đã chiếm 2 trong ba đội Mod Squad. Thậm chí ngay cả trong tình huống nghiêm trọng nhất, người đàn ông này vẫn không thể ngừng hài hước "Mười phút không phải là dài" Melody phản đối "Chúng ta chỉ cần chờ thôi sao?"
Jones lắc đầu "Mộtp phút cũng là quá dài. Mười là cực dài. Trực thăng không tới, Mel. Có điều gì đó không ổn, và chúng ta chờ ở đây là rất nguy hiểm". Anh nhấc một chân cô lên, nhìn vào đế giày.
"Đống băng keo thế nào?"
"Chúng bắt đầu bung ra rồi" Melody thừa nhận.
Anh đưa cho cô cuộn băng của mình "Cô có thể tự quấn một lớp khác không? Chúng ta cần sẫn sàng rời khỏi đây trong khoảng ba phút nữa, nhưng ngay bây giờ tôi muốn đặt tất cả sự chú ý vào sự di chuyển sắp tới"
Melody bắt đầu quấn băng khi anh đứng lên.
Chia tay. Anh nói rằng họ sẽ chia tay. Melody cảm thấy một cơn hoảng sợ đột ngột dấy lên "Jones", cô gọi nhẹ nhàng và anh dừng lại, nhìn cô "Làm ơn. Tôi muốn đi với anh".
Cô không thể nhìn thấy mắt anh trong bóng tối, nhưng cô thấy anh gật đầu.
Bình minh đã bắt đầu thắp sáng bầu trời phía đông trước khi họ ngừng di chuyển.
Harvard dẫn đường và giữ khoảng cách với Cowboy và Melody trong suốt đêm. Anh liên tục di chuyển lên trước, âm thầm trinh sát để tìm đường tốt nhất, sau đó quay lại để báo cáo những gì anh thấy.
Cowboy rất vui khi có H. về nhóm của mình. Di chuyển qua lãnh thổ của địch đã đủ khó khăn cho chính những lính SEAL. Thêm một nữ thường dân vào đội nhiệm vụ sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều, vượt qua được biên giới sẽ thật sự khó khăn.
Anh liếc về phía Melody. Một nụ cười nhẹ cô dành cho anh khiến anh vừa lo lắng vừa phấn khởi.
Rõ ràng cô tin tưởng anh. Anh không phải người duy nhất trong Alpha Squad đã nghe thấy cô nói rằng cô muốn đi cùng anh. Trong hoàn cảnh bình thường, một điều như vậy sẽ bị trêu chọc đến khốn khổ. Cowboy Jones, nổi tiếng sát gái, bắt đầu một lần nữa.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết rằng những lời nói của người phụ nữ này chỉ xác nhận rằng Cowboy đã thực hiện tốt việc của mình. Thật không dễ để có được sự tin tưởng hoàn toàn của một con tin trước đây. Kurt Matthews là một ví dụ, đã không thể làm được điều đó trong cùng một cách.
Tuy nhiên, cô gái này tin tưởng anh. Anh đã thấy nó trong mắt cô mỗi khi anh nhìn cô. Anh biết không nghi ngờ rằng trong vài giờ ngắn ngủi, anh đã trở thành người quan trọng nhất trong thế giới của cô.
Anh đã dành khá nhiều thời gian nghiên cứu tâm lý con tin và những cảm xúc lo lắng liên quan tới hoàn thành việc giải cứu như thế nào. ANh đã dành gấp đôi thời gian nghiên cứu sự phản ứng của bản thân - hành vi của bản thân và phản ứng tâm lý khi đối mặt với các tình huống sinh tử.
Và điều khiến anh lo lắng nhất là nụ cười của Melody Evans rằng anh không thực sự đã trở thành trung tâm vũ trụ của cô. Không, điều khiến anh lo lắng nhất là cô đã bằng cách nào đó xoay xở để trở thành trung tâm của anh.
Anh biết điều đó có thể xảy ra. Nguy cơ thêm vào cùng trách nhiệm to lớn trong việc bảo vệ mạng sống của người khác cùng sự hấp dẫn giới tính tự nhiên cùng phản ứng tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ đôi khi dẫn đến một phản ứng cảm xúc như trên và vượt quá tiêu chuẩn.
Lần đầu tiên anh biết được phản ứng không đúng đắn của mình với cô gái này khi họ ẩn nấp quanh thành phố. Cô nép sát vào anh và anh choàng tay quanh người cô, không có gì sai trái với điều đó. Cô tựa đầu vào ngực anh - và không có gì sai với sự mạnh mẽ giả vời của cô cùng sự hỗ trợ của anh theo cách đó, hoặc cả hai.
Nhưng sau đó, dưới mùi hăng hắc của xi đánh giày trên tóc cô, lấn át cả thứ mùi mạnh mẽ của sự sợ hãi bao quanh tất cả những con tin trước đó, anh đã thấy một mùi gì đó ngọt ngào, một thứ gì đó rõ ràng là rất nữ tính.
Và sau đó, ngay sau đó, khi lính tuần tra chỉ cách họ vài inch, khi họ gần như sẽ bị phát hiện và bị gϊếŧ, anh cảm thấy Melody thư giãn. Sự căng thẳng ở các con tin khác và những lính SEAL gần như có thể cắt được bằng dao, nhưng Melody đã gần như chì vào giấc ngủ trong vòng tay anh.
Anh biết trong khoảnh khắc đó cô tin tưởng anh hoàn toàn hơn bất kỳ ai từng tin tưởng anh trước đây. ĐỨc tin của cô đối với anh đủ mạnh để gạt đi nỗi sợ hãi. Cuộc sống của cô nằm trong tay anh, và cô đặt nó sẵn sàng ở đó, tin tưởng rằng nếu họ chết thì bởi vì không còn cách nào khác.
Và chỉ cần như vậy, khi họ trốn đằng sau thùng rác trong một con hẻm nhỏ của thành phố, toàn bộ cuộc sống của Cowboy đã thay đổi. Anh cảm thấy tim mình đang tăng tốc vượt ngoài sự kiểm soát, cảm thấy cơ thể anh đáp ứng lại sự gần gũi của cô. Anh có thể coi đó chỉ sự ham muốn tìиɧ ɖu͙© ngoại trừ việc nó đã xảy ra và còn hơn tếh nữa, ngay cả khi cô không chạm vào anh. Tất cả những gì cô gái này phải làm là mỉm cười với anh và anh nóng lên, với sự sở hữu mạnh mẽ.
Cowboy biết anh nên đề cập tới những điều anh đã cảm thấy với Joe Cat trước khi họ chia thành ba nhóm nhỏ hơn. Nhưng anh đã không. Anh không muốn mạo hiểm để Cat kéo anh khỏi Melody. Anh muốn chắc chắn một cách chết tiệt rằng cô sẽ bước khỏi quốc gia này và còn sống. Nhiều như anh đã tin tưởng đồng đội của mình, anh biết cách duy nhất là anh ở thật gần, tự mình chăm sóc cô.
Với sự giúp đỡ của Harvard.
Khi mặt trời bắt đầu leo cao lên phía đường chân trời, họ ngồi một lúc trong sự ấm áp đang lên dần bên ngoài một cái hang nhỏ hoang vắng Harvard đã tìm thấy là một phiến đã bị cắt.
Một khi chúng nóng lên, họ sẽ dành cả ngày ở đây, tránh xa ánh mặt trời và tránh xa bất cứ ai lang thang dưới chân núi. Đến đêm xuống, họ sẽ ra khỏi đây lần nữa, cả nhóm sẽ tiến về phía bắc.
"Tớ sẽ gác trước" Cowboy nói với Harvard.
Melody muốn ngồi cạnh anh, gần lối vào hang, đầu cô ngả ra sau, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt hướng về phía sự ấm áp của mặt trời. Anh chạm nhẹ vào tay cô, đưa cô bi đông của mình, nhưng cô không di chuyển. Cô đã kiệt sức nhưng cô không phàn nàn một lời, cả đêm.
"Có lẽ cậu nên để cô ấy giải quyết trước đã?" Harvard nói bằng một giọng thấp.
"Tôi đột nhiên vô hình ở đây à?" Melody hỏi, mở mắt và khiến cả hai người họ ngạc nhiên.
Harvard cười trầm, tiếng cười khúc khích vui vẻ "Xin lỗi" anh nói "Tôi nghĩ rằng cô đã ngủ"
"Chúng ta đang đi đâu?" cô hỏi. Đôi mắt cô gần như cùng màu xanh với bầu trời không một gợn mây "Đến bờ biển?". Chúng hướng về phía Cowboy khi anh đưa cho cô bi đông nước.
Khi những ngón tay họ chạm nhau, anh cảm thấy ngay lập tức một sự kết nối, một dòng điện. Và anh biết rõ rằng cô cũng cảm thấy nó.
Cô bị bao phủ bởi bụi, bẩn và xi đánh giày cùng từng khớp xương mệt mỏi. Tuy nhiên, cùng lúc đó, cô cũng là người phụ nữ đẹp nhất Cowboy từng thấy. Chết tiệt, anh không nên có cảm giác theo cách này. Sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ phải có một cuộc điều trị tâm lý, làm việc với bác sĩ tâm lý và cố gắng xác định nó là cái gì, chính xác, rằng anh đã không sai. Tìm hiểu bằng cách nào cô lại có thể bò được dưới da anh...
Harvard gật đầu "Chúng ta sẽ tiến về phía biển". Anh liếc nhìn Cowboy. Họ không có nhiều thời gian để thảo luận về tuyến đường đi "Tớ nghĩ sẽ dễ dàng hơn để rời khỏi đây bằng thuyền"
"Hoặc máy bay, Trung sĩ" Cowboy xen vào "Đưa chúng ta về nhà nhanh nhất có thể"
Harvard bắn cho anh một cái nhìn, và Cowboy biết người đàn ông này cũng đang nghĩ như anh. Họ đều đã nghiên cứu kỹ bản đồ đất nước này trong suốt cuộc họp. Có một thành phố lớn giữa vị trí hiện tại của họ với biển. Theo bản đồ, thành phố đó có một sân bay. Có lẽ thay vì áp sát vào tường thành phố, họ nên tiến đủ gần để kiểm tra sân bay đó.
"Với chút ít may mắn, nó sẽ là một căn cứ quân sự" Cowboy nói to. "Chúng ta là những người cuối cùng họ sẽ mong được gặp"
Harvard gật đầu " "Sự phòng thủ tốt nhất là một sự phạm tội mạnh mẽ"
"Cả hai người các anh luôn giao tiếp khó hiểu thế à?" Melody hỏi.
Harvard đứng dậy "Lính mới nghĩ rằng chúng ta nên ăn cắp một chiếc máy bay đêm nay, và điên rồ là, tôi đồng ý. Nhưng ngay bây giờ tôi cần ngủ một chút để có thể trụ được". Anh dừng lại trước khi đi vào hang, quay lại với Melody "Cô có thể nghỉ ngơi hay bất cứ điều gì ở phía trong đó, thưa cô" anh ta nói.
Nhưng cô lắc đầu "Cảm ơn, nhưng... tôi muốn ấm hơn chút đã" cô nói với anh ta. Cô liếc nhìn Cowboy và một nét ửng hồng nhạt đỏ dần trên má cô khi cô nhận ra cô đã nói rõ điều gì. Không ai bị lừa. Rõ ràng là cô muốn ở ngoài này với người hùng riêng của mình.
Cowboy cảm thấy nó lần nữa. Cao điểm của những cảm xúc.
Harvard dừng lại bên trong "Đừng để cô ấy ngủ ngoài đó" anh chỉ cho Cowboy "Và chắc chắn cậu cũng lê cái mông Texan của mình vào trong bóng râm đi. Tôi không muốn cả hai 'đổi màu' và không thể đi được khi trời tối vì bị cháy nắng."
"Rõ rồi, thưa mẹ" Cowboy nói đều đều.
"Và đánh thức tôi trong 4 giờ nữa" Harvard hất đầu về phía sau hang "Không hơn, không kém"
Cowboy nhìn lại Melody và mỉm cười "Quỷ thật, tôi nghĩ rằng cậu ta sẽ không bao giờ đi chứ"
Cô đỏ mặt lần nữa.
"Cô ổn không?" anh hỏi, cả hai đều ước rằng cô không ngồi quá xa như vậy và mừng như quỷ về khoảng cách giữa họ. Chúa phù hộ anh nếu anh thực sự kéo cô vào vòng tay khi nó không phải một tình huống sinh tử.
"Ước gì tôi có thể rửa mặt" cô nói với anh.
Cowboy lắc đầu xin lỗi "Chúng ta phải tiết kiệm nước để uống" anh nói với cô.
"Tôi biết" cô nói "Tôi chỉ ước thôi, đó là tất cả"
Mặt trời làm ấm không khí một cách đáng kể, và Cowboy nới lỏng áo khoác của mình, thậm chí cả chiếc áo chống đạn đen anh đang mặc bên dưới.
Những từ tiếp theo của cô làm anh ngạc nhiên "Tôi cứ tưởng chúng ta chết rồi"
"Cùng lúc này ngày mai, chúng ta sẽ đứng trên mảnh đất Mỹ thân thiện rồi"
Cô di chuyển chân và nhăn mặt, sau đó kéo chân cô lại gần để cởi giày "Anh nói điều đó chỉ bằng niềm tin"
"Tôi đã sai bao giờ chưa?" anh phản đối.
Cô ngước nhìn anh, và đôi mắt cô mở to, Cowboy cảm thấy anh có thể chết chìm trong đó "Chưa" cô lên tiếng.
Cô quay lưng lại với anh sau đó, nhìn xuống khi cô bắt đầu tháo đôi giày thể thao của mình.
Đó là lúc Cowboy trông thấy máu trên tất cô. Toàn bộ phía ngoài tất bị nhuộm máu. Cô cũng trông thấy nó, và ngừng việc cố gắng cởi giày. Cô kéo đôi chân lại như thể định che đi vết máu khỏi anh.
"Anh thật sự đến từ Texan à?" cô hỏi.
Cowboy bị sốc. Cô. Đã lên kế hoạch để không nói với anh rằng đôi giày thể thao đã chà sát gót chân cô.
Cô sẽ không đề cập đến đôi chân cô đang chảy máu, vì Chúa. Từng bước của cô đêm qua cực kỳ đau đớn, nhưng cô không nói một lời.
"Phải" anh nói "Fort Worth"
Cô mỉm cười "Anh đùa à. Làm cách nào một người đến từ Fort Worth lại kết thúc ở hải quân được?"
Cowboy nhìn thẳng vào mắt cô "Tôi biết chân cô đang chảy máu" anh nói thẳng "Tại cái chết tiệt gì mà cô không nói với tôi, cả mười hai giờ qua?" Giọng anh nghe khắc nghiệt hơn, sắc nhọn hơn anh dự định.
Và dù nụ cười của cô nhạt đi khuôn mặt cô nhợt nhạt, cô hếch cằm lên và bình tĩnh đáp lại cái nhìn của anh.
"Bởi vì nó không quan trọng"
"Tôi có đồ sơ cứu. Tôi có thể băng lại. Tất cả những gì cô cần làm là nói ra"
"Tôi không muốn làm chúng ta chậm lại" Cô lặng lẽ nói.
Cowboy rút bộ đồ sơ cứu quân đội của anh khỏi áo khi đứng lên "Cô sẽ tự cởi giày hay tôi phải giúp cô?"
Nhưng anh đã quỳ xuống trước mặt Melody, anh có thể thấy sự đau đớn trên mặt cô khi cô trượt khỏi đôi giày. Đôi mắt cô đầy nước nhưng cô đang chiến đấu với chúng, chớp mắt để chúng không rơi, một lần nữa từ chối việc khóc lóc.
Đốt ngón tay cô trắng bệch, bàn tay siết chặt trong lòng, khi anh kéo một chiếc tất ra nhẹ nhàng nhất có thể.
"Thực ra thì" anh nói lặng lẽ, hy vọng đánh lạc hướng sự chú ý của cô bằng lời nói của anh "tôi chuyển đến Fort Worth khi tôi khoảng 12 tuổi. Trước đó tôi sống ở khắp nơi trên thế giới. Hải quân là sự nghiệp của cha tôi, và bất cứ nơi nào ông đóng quân, đó là nơi chúng tôi sống"
Cô có một đôi chân thật đẹp - dài và thanh mảnh, ngón chân thẳng. Có chút màu xanh còn sót lại của sơn móng trên chân cô, như thể cô đã cố gắng vội vã cạo nó đi nhưng không thể hết được hoàn toàn. Anh thích ý tưởng sơn móng chân màu xanh lá. Nó thật khá thường.
Hấp dẫn.
Nóng bỏng.
Cowboy kéo sự chú ý của mình trở lại với nhiệm vụ chính. Anh đặt chân cô lên đùi khi mở bi đông và sử dụng chút nước quý giá để rửa sạch máu. Anh cảm thấy cô cứng người lên khi anh chạm vào cô, và dạ dày anh xoắn lại khi anh cố gắng hết sức để nhẹ nhàng.
"Ông ấy là một đô đốc" anh tiếp tục, nói cho cô về cha mình "Ông ấy đang đóng trong D.C. Nhưng mẹ tôi vẫn sống ở Fort Worth, chỉ có vậy, xét đến Fort Worth là một thành phố trong đất liền như cô biết đấy."
Anh dành cho cô một nụ cười nhanh bù đắp lại sự buồn bã trong câu chuyện của mình. Phải, cuộc sống gia đình của anh thật kinh khủng. Cha anh là một lính Hải quân nguyên tắc. Ông già là một người cầu toàn, khắc nghiệt, đòi hỏi khắt khe và lạnh lùng. Ông điều khiển gia đình cũng cùng một cách ông chỉ huy những con tàu, trong đó, cả hai cậu con trai và vợ ông, rất được kỳ vọng.
"Vậy điều gì khiến anh gia nhập hải quân? cô hỏi, căng mình ra khi anh bôi thuốc mỡ kháng sinh trên làn da trần xước của cô.
"Thực tế là, ông già hướng tôi vào đó" Cowboy nói với cô cùng một nụ cười, bôi thuốc mỡ nhanh như anh có thể "Cô không thể trở thành đô đốc mà không có chút trí khôn, và Harlan già cả là người đầu tiên mà không ai lừa được."
Anh lau thuốc mỡ khỏi tay vào mép dưới chiếc áo choàng, sau đó lục tìm băng gạc "Sau khi tôi tốt nghiệp trung học, ông già muốn tôi đi học đại học và sau đó là chương trình đào tạo sĩ quan của Hải quân Hoa Kỳ. Tôi bật lại và đặt lại tương lai tươi sáng cho mình - thứ mà tôi chắc chắn tôi sẽ tìm thấy trong cuộc thi của những người chăn bò. Tôi dành một năm để làm điều đó - trong suốt khoảng thời gian đó ông già quoằn quại rối tung lên. Ngay cả khi nhìn lại, điều đó đã rất có chút giá trị."
Anh mỉm cười nhìn vào mắt Melody "Ông già bắt đầu gửi thư cho tôi, nói với tôi về vấn đề ông gặp phải với 'những sự bùng nổ của lính hải quân SEAL'. Tôi biết khi còn trẻ, trước khi tôi được sinh ra, ông già đã được nhận vào chương trình đào tạo BUD/S và đã qua đào tạo để trở thành một SEAL. Nhưng ông là một trong 85% người không thể qua được nó. Ông bị đẩy khỏi chương trình - ông không đủ cứng rắn. Vì vậy, mỗi lần viết cho tôi, tôi có thể thấy rằng ông ấy vẫn mang theo mối thù hận lớn đối với đơn vị SEAL"
"Vậy là anh tham gia SEAL để chọc tức ông ấy" Melody đoán.
Cowboy gật đầu, nụ cười của anh rộng hơn "Và để ông ấy biết rằng tôi có thể thành công ở nơi ông ấy thất bại." anh cười khúc khích "Ông già đã khóc với những giọt nước mắt của niềm vui và niềm tự hào ngày tôi nhận được budweiser - huy hiệu SEAL. Tôi đã rất bối rối-tôi hiếm khi nhìn thấy nụ cười của ông già, đừng nói đến khóc. Chỉ ra rằng bằng cách tham gia SEAL, tôi đã đặt bản thân mình chính xác nơi ông ấy muốn tôi ở. Ông ấy không ghét SEAL như cách ông ấy muốn tôi tin. Ông ngưỡng mộ và tôn trọng họ và ông ấy biết tiềm năng mà tôi có thể đạt được, là một trong số họ. Rồi hóa thân thành ông bố già yêu quý của tôi sau tất cả."
Cô nhìn anh như thể anh là một người hùng "Anh thật đáng kinh ngạc" cô nói nhẹ nhàng "Để bản thân nhận ra tất cả và đối diện với ông ấy như vậy..."
"Một trong những điều đặt biệt của tôi là tâm lý" anh nói với cô cùng một cái nhún vai "Nó không hẳn là vấn đề lớn"
Tất cả những gì anh phải làm là nghiêng về phía trước và anh có thể hôn cô, đôi môi ngọt ngào mềm mại. Cô sẽ không phải đối. Trên thực tế anh có thể nói từ các tia lửa của nguồn nhiệt trong mắt cô rằng cô sẽ chào đón những cảm giác của miệng anh trên cô.
Thay vào đó, anh quay đi, băng bó đôi chân cô trong im lặng. Phải, một trong những điều đặc biệt của anh là tâm lý, và anh biết chính xác loại vấn đề gì mà chỉ một nụ hôn có thể gây ra. Nhưng có lẽ, chỉ có lẽ, sau khi anh đưa được cô đến nơi an toàn...
"Cô nên ngủ đi." anh nói lặng lẽ.
Melody liếc nhìn về phía hang "Tôi có thể ở lại đây không, gần cửa ấy?"
Gần anh.
Cowboy gật đầu "Chắc rồi" anh nói lặng lẽ, di chuyển ra khỏi ánh mặt trời và trở lại chỗ bóng râm. Anh thấy một phiến đá phẳng, khá thoải mái để tựa lưng và duỗi chân, khẩu HK MP5-K nằm thư giãn trong vòng tay anh.
Anh giữ mắt nhìn về phía đường chân trời xa xôi khi cô bọc mình trong chiếc áo choàng và nằm xuống, ngay trên mặt đất, không xa anh. Anh ước gì mình có một chiếc giường gấp hoặc một tấm chăn cho cô. Quỷ thật, anh ước gì mình đã đặt một bữa tối tại một nhà hàng ưa thích cùng chìa khóa căn phòng khách sạn bốn sao cho cô. Anh ước có thể cùng cô ngã lên chiếc giường khách sạn mềm mại và...
Anh đã đẩy ý nghĩ của mình đi xa, quá xa. Đây không phải thời gian hoặc địa điểm cho những thứ phiền phức như vậy.
Không lâu trước khi tiếng thở của cô chậm và đều. Anh liếc nhìn cô và tim anh thắt lại.
Trong giấc ngủ, cô nhìn chỉ hơn 17 tuổi, hàng mi dài, đen nằm trên đôi gò má mềm mại. Không mất nhiều để tưởng tượng cô trông ra sao khi rửa sạch lớp xi giày trên tóc. Tóc cô cắt ngắn để che giấu sự nữ tính của mình chỉ làm nổi bật thêm cái cổ mảnh mai cùng khuôn mặt xinh đẹp.
Cowboy biết với một sự chắc chắn kiên quyết chảy tràn qua anh vượt qua cả ánh trăng cắt ngang qua rằng anh sẽ mang cô gái này trở về nhà, nơi cô thuộc về. Hoặc anh sẽ cố gắng đến chết.
Melody đang nằm nghiêng một bên, cuộn tròn như một quả bóng với một cánh tay với về phía anh. Và khi nhìn kỹ hơn, anh thấy nắm tay cô siết chặt trên nền đất, cô đang siết chặt chiếc áo choàng của anh.
***
"Anh ấy sẽ không quay lại bây giờ sao?"
Melody nghe thấy sự lo lắng trong giọng cô, nhìn thấy nó trong đôi mắt tối màu của người đàn ông mà Jones gọi là Harvard.
"Tôi xin lỗi" cô thì thầm.
"Lính mới đang làm việc của cậu ấy, Melody" Harvar nói với cô một cách bình tĩnh "Đây là những thứ cậu ấy làm rất tốt - cô phải tin tưởng để cậu ấy làm việc và quay lại vào lúc thích hợp"
Điều Thiếu úy Jones đang làm là đột nhập vào một căn cứ không quân đang bị những tay khủng bố chiếm giữ. Nó chỉ là một căn cứ nhỏ, anh đã nói như vậy để trấn an cô, với chỉ vài chục máy bay trên đường băng. Anh sẽ leo qua hàng rào dây thép gai để đảm bảo khu nhà chứa máy bay đổ nát không có bất kỳ thiết bị công nghệ cao nào có thể phi thẳng lên trời và bắn rơi họ khi tất cả rời đi.
Sau khi Jones đã kiểm tra khu nhà chứa máy bay, anh sẽ lẻn ra ngoài vào sân bay và chọn chiếc lớn nhất, nhanh nhất, chiếc máy bay tốt nhất cho tất cả để chạy trốn. Và sau khi làm xong nhiệm vụ, anh sẽ gặp lại họ ở đây.
Sau đó, cả ba người sẽ trở lại phía hàng rào và khởi động một chiếc máy bay vào lúc bình minh.
Sau khi anh quay lại. Nếu anh quay lại.
"Anh gọi anh ấy là lính mới" cô nói, cảm thấy tuyệt vọng phải nói điều gì đó với đồng đội của Jones "Nhưng người đàn ông kia, Joe Cat, anh ấy gọi Thiếu úy Jones là nhóc. Và tất cả những người khác gọi anh ấy là Cowboy. Không ai gọi anh ấy là Harlan sao?"
Harvard mỉm cười. Hàm răng trắng của anh ta léo lên, phản chiếu ánh sáng của ánh trăng len lỏi trong vết nứt trên cửa sổ "Mẹ anh ta thì có. Nhưng nói về chuyện đó. Cậu ta ghét bị gọi là Harlan. Tôi chỉ gọi cậu ấy bằng tên đó khi tôi muốn cậu ấy phát điên. Đó cũng là tên của cha cậu ấy. Cha cậu ấy là Đô đốc Harlan Jones"
"Tôi biết. Anh ấy đã nói với tôi"
Harvard nhướng mày "Không đùa chứ. Nói với cô về ông già của cậu ấy sao. Tôi ngạc nhiên đấy, nhưng... tôi đoán tôi không cần - lính mới luôn đầy những điều bất ngờ." Anh dừng lại "Tôi đã làm việc rất gần cha Jones vài năm trước. Tôi biết đô đốc khá rõ. Tôi đoán đó là lý do tại sao tôi gọi con trai ông ta là lính mới."
"Và những người khác gọi anh ấy là Cowboy bởi vì anh ấy đến từ Texan sao?"
"Có một câu chuyện rằng cậu ấy đến với khóa huấn luyện BUD/S và đeo một chiếc nhẫn lớn trong cuộc thi của những người chăn bò cùng một chiếc mũ cao bồi." Harvard cười nhẹ.
"BUD/S" Melody lặp lại "Đó là nơi mà SEALs được đào tạo à?"
"Không nhất thiết phải ở đâu đó, nhưng là gì đó." anh ta sửa lại lời mình "Đây là chương trình đào tạo bắt buộc. Lính mới bước vào khóa huấn huyện đặt việc ở California ăn mặc với tất cả những thứ đó trừ một chiếc đinh thúc ngựa, và các giảng viên đã xem xét để đặt cho cậu ta cái tên Cowboy. Biệt danh Stuck."
Melody ước rằng anh trở lại.
Cô nhắm mắt, nhớ lại cách Jones đã nhẹ nhàng đánh thức cô khi ánh mặt trời bắt đầu lặn. Anh cho cô nhấp một ngụm nước từ bi đông của mình cùng một thanh dinh dưỡng có lượng protein cao từ một chiếc túi trong áo.
Anh cũng đưa cô đôi dép của mình.
Chắc anh đã mất một khoảng thời gian để cắt nó và sửa lại dây da để phù hợp với bàn chân nhỏ hơn nhiều của cô. Ban đầu cô từ chối nó, nhưng anh chỉ ra rằng giờ nó không còn phù hợp với anh nữa.
Jones đang đi trân trần lúc này. Chân trần và ở đâu đó trong căn cứ không quân mà Chúa mới biết có bao nhiêu kẻ khủng bố -
"Cô đến từ đâu, cô Melody Evans?" Giọng nói trầm của Harvard cắt ngang suy nghĩ đen tối của cô.
"Massachusetts" cô nói với anh ta.
"Thật sao? Tôi cũng vậy. Chính xác thì cô ở đâu?"
"Appleton. Nằm ở phía tây Boston. Phía tây và một chút về phía bắc"
"Tôi lớn lên ở Hingham" Harvard nói "Bờ phía nam. Gia đình tôi giờ vẫn ở đó" anh ta mỉm cười " Thật ra thì, cũng không còn nhiều người. Tất cả đều đã đi học đại học, ngoại trừ em gái út của tôi. Và thậm chí nó sẽ đi và đầu tháng chín tới."
"Tôi thậm chí không biết tên thật của anh." Melody thừa nhận.
"Becker." anh ta nói với cô "Trung sĩ Daryl Becker."
"Anh thật sự đã đến Harvard sao?"
Anh ta gật "Phải, tôi đã ở đó. Thế còn cô? Cô học ở đâu?"
Melody lắc đầu "Chuyện này không hiệu quả đâu. Tôi biết anh đang cố gắng đánh lạc hướng tôi, nhưng tôi xin lỗi, nó chỉ là không hiệu quả."
Đôi mắt nâu của Harvard đầy thông cảm "Cô muốn tôi im lặng không?"
"Tôi muốn Jones quay lại."
Sự im lặng. Nó bao trùm lên cô, khiến cô ngạt thở, khiến cô muốn nhảy ra khỏi cơ thể mình.
"Làm ơn nói tiếp đi." cuối cùng cô buột miệng nói.
"Lần đầu tiên tôi làm việc với lính mới Harlan Jones là trong một cuộc giải cứu con tin." Harvard nói với cô "nghĩ lại xem, à, khoảng 6 năm trước."
Melody gần như nghẹt thở "Anh đã làm điều này trong 6 năm sao?"
"Còn hơn ấy chứ."
Cô nhìn vào ánh mắt sắc sảo của anh ta, tìm kiếm một lời giải thích. Tại sao? "Mạo hiểm mạng sống của anh theo cách này không phải là bình thường đâu."
Harvard cười lớn "À, không ai trong chúng tôi từng tuyên bố là nó bình thường cả."
"Anh kết hôn chưa?" cô hỏi "Vợ anh đối mặt với nó thế nào?"
"Tôi chưa." anh nói với cô "nhưng một vài người trong chúng tôi đã. Joe Cat này. Và cả Blue McCoy."
"Họ đang ở đâu đó bên ngoài kia đêm nay, lẩn trốn những tên khủng bố, giống như chúng ta." cô nhận ra "Vợ họ chắc hẳn phải thích điều đó."
"Vợ họ không biết họ đang ở đâu."
Melody khịt mũi "Thậm chí còn tuyệt hơn."
"Phải là một người đàn ông mạnh mẽ để trở thành một SEAL." Harvard nói với cô lặng lẽ "Và phải là một người phụ nữ còn mạnh mẽ hơn để yêu một người đàn ông như vậy."
Yêu. Ai đang nói về tình yêu nào?
"Có phải SEAL là từ để chỉ điều gì đó, hay đơn giản chỉ là nó thật dễ thương?" cô hỏi, cố gắng để đưa chủ đề về phạm vi an toàn.
"Nó tượng trưng cho Biển, Trời, và Đất. Chúng tôi học để có thể hoạt động hiệu quả trong mọi môi trường." Anh cười "Dễ thương không phải một từ xuất hiện trong ý nghĩ khi tôi nghĩ về các đơn vị SEAL."
Đầu Harvard ngẩng lên và anh đưa 1 tay ra hiệu cho cô im lặng.
Ngay lập tức, anh ta thay đổi thành một người đàn ông đang ngồi trên lối vào của một căn hầm bị cháy - xây dựng lớp bảo vệ của chiến binh, trên mỗi tế bào trong cơ thể anh ta, tất cả cơ bắp đều căng lên với sự cảnh giác. Anh giữ cao súng nhắm về phía cửa, nâng nó lên cao hơn khi đẩy cánh cửa mở ra và...
Đó là Jones.
Melody buộc bản thân không nhào về phía anh. Cô buộc mình ngồi chính xác nơi cô đang ngồi, buộc mình không nói lời nào. Nhưng cô không thể kiểm soát được những điều đang hiển hiện trong mắt cô.
"Đi thôi." anh nói với Harvard.
Có máu trên áo choàng của anh, thậm chí Harvard cũng nhận thấy nó "Cậu ổn không?" anh ta hỏi.
Jones gật đầu thô bạo "Tớ ổn. Đi thôi. Ra khỏi cái địa ngục này."
Melody không muốn nghĩ về máu trên áo choàng của anh. Cô không muốn phải suy nghĩ về những gì anh đã trải qua, những gì anh đã làm đêm nay để đảm bảo cô được an toàn.
Có cả máu trên đôi chân trần của anh.
"Chúng ta sẽ phải làm điều này một cách lén lút hay bằng vũ lực?" Harvard hỏi.
"Bằng cách tàng hình." Jones trả lời. Nụ cười của anh đã đi mất rồi "trừ khi chúng phát hiện ra chúng ta. Sau đó, chúng ta sẽ phải dùng đến vũ lực. Và chúng ta sẽ gửi vài thằng xuống thẳng địa ngục."
Anh nhìn thẳng vào cô, và trong ánh trăng đôi mắt anh trông mệt mỏi và già cỗi "Thôi nào, Melody. Tôi muốn đưa cô về nhà."
Họ đi được nửa đường đến máy bay thì bị phát hiện.
Cowboy biết chỉ là một câu hỏi về khi nào-không phải nếu-họ sẽ bị phát hiện. Chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Không có cách nào họ có thể lái đi mà không có ai nhận thấy.
Anh chỉ hy vọng họ sẽ không bị chú ý cho đến khi máy bay lăn bánh.
Nhưng chẳng có gì đúng trong đêm nay cả, bắt đầu với bốn tên khủng bố bị ngạc nhiên trong nhà để máy bay. Anh đã có chút may mắn - dù vậy-chỉ một tên trong số đó có vũ khí tự động, và nó bị kẹt. Nếu không, anh sẽ không thể chạy được đến chiếc máy bay lúc này. Anh sẽ không thể làm gì nhiều. Thay vào đó, anh đã chạy đua qua ánh mặt trời - qua cả đường bê tông. Cả hai người họ kéo Melody Evans đi, cố gắng bảo vệ cô bằng cơ thể của mình với từng viên đạn dược bắn ra để chặn họ lại.
Anh hạ bốn tên trong nhà để máy bay hiệu quả và lặng lẽ. Như một SEAL, anh làm điều đó rất tốt, và đối diện với kẻ thù là điều anh chưua bao giờ e ngại. Nhưng anh không thích nó. Anh không bao giờ thích.
"Cậu có manh mối nào để nói cho tôi rằng chúng ta đang đi đâu không?" Harvard hét lên.
"Hướng mười hai giờ." Cowboy trả lời. Và nó ở đó-một chiếc Cessna nhỏ, chỉ như một con muỗi so với những chiếc máy bay ở đây.
Giọng nói của Harvard cao lên một quãng tám "Lính mới, cái quái gì... ?"
Tôi tưởng cậu kiếm cái lớn nhất, tốt nhất, nhanh nhất-"
"Thế cậu muốn một cái 727 à?" Cowboy hỏi khi anh nắm lấy tay cầm cánh cửa, giật nó mở ra và nhét Melody vào trong "Là cái này hoặc một cái 727, và tớ chắn như quỷ rằng không muốn thành một con vịt ngồi trên đường băng, chờ mấy cái động cơ phản lực khởi động."
Anh đã khởi động khi anh chạy ra đây lúc trước, vì vậy anh chỉ kéo cần gạt và động cơ bắt đầu chạy "Cái này, tớ thấy rằng chúng ta sẽ trở thành mục tiêu nhỏ hơn trên không nữa, trong trường hợp mấy tên khủng bố muốn thử nghiệm mấy thứ đồ chơi phòng không của chúng."
Nhưng Harvard không lắng nghe. Anh ta đang đứng, chân choãi rộng, chuẩn bị tinh thần đặt chân xuống đất, quét khẩu AK-47 của anh ta một vòng , giữ cho đám chó sói ở nguyên tại chỗ.
"Anh có biết lái máy bay không?" Melody hét lên xuyên qua sự ồn ào.
"Giữa tôi và H. không có gì chúng tôi không thể lái được." Cowboy quay về phía sau, ấn đầu cô xuống khi một viên đạn phá vỡ một ô cửa sổ "Nằm xuống."
Anh siết động cơ, quay máy bay một vòng tròn nhanh và chính xác để mấy tay súng trong tầm ngắm của Harvard.
Anh cất cánh trước khi H. thậm chí có thể đóng cửa hoàn toàn, và chui lại vào máy bay. Họ cất cánh với tốc độ quá nhanh để có đủ thời gian cần thiết cho máy bay chạy trên đường băng.
"Tớ giả sử là cậu có một kế hoạch trong đầu." Harvard nói, thắt dây an toàn. Anh là một người khắt khe với sự an toàn cá nhân. Có vẻ gần như vô lý. Bốn mươi người đàn ông bắn vào họ, và H. vẫn có thể thắt dây an toàn một cách chính xác.
"Chúng ta không sử dụng đường băng." Cowboy hét lớn, đẩy động cơ mạnh hơn, nhanh hơn "Chúng ta sẽ cất cánh... ngay... bây giờ."
Anh kéo cần số trở lại và động cơ gầm lên khi họ nghiêng máy bay để tránh va vào mái một tòa nhà gần đó.
Cowboy nghe tiếng Harvard hét, và sau đó, ơn Chúa, họ đã cất cánh. Họ đang ở trên không.
Anh không thể diễn tả được sự hưng phấn cho sự thành công của mình "Melody, em yêu, tôi đã nói với em rằng chúng tôi sẽ đưa được em về nhà!"
Melody thận trọng ngẩng đầu lên "Tôi đã có thể ngồi dậy được chưa?"
"Chưa, chưa xong đâu." Harvard vẫn quá cẩn trọng khi anh nhìn qua vai, về phía đường băng đang dần biến mất "Chúng sẽ điều động quân đuổi theo chúng ta-bắn hạ chúng ta."
"Không, chúng sẽ không." Cowboy nói, quay sang cười với anh ta. Chúa ơi, lần đầu tiên trong những giờ qua, anh lại có thể mỉm cười lần nữa.
Họ đang bay không đèn, chỉ dựa vào thính giác. Đất nước hoang vắng này quá nhỏ bé để bay với tốc độ này, với những cơn gió tạt quanh họ, họ muốn ở trong không phận thân thuộc vài phút nữa. Sự thật là họ đã đi được khá nhiều trong đêm qua. Nhưng việc này thật khó để xác định được biên giới.
"Có phải chúng ta đang bay rất thấp không?" Melody hỏi.
"Chúng ta bay bên dưới tầm rađa" Cowboy nói với cô. "Ngay khi chúng ta qua được biên giới. Tôi sẽ bay cao hơn."
Harvard vẫn đang quan sát phía sau, chờ đợi một chiếc máy bay xuất hiện sau họ "Tớ không biết làm cách nào cậu thuyết phục được chúng không bám theo chúng ta, Jones."
"Tớ giỏi thuyết phục mà." Cowboy nói "Cậu nghĩ tớ làm gì đêm nay mà lại lâu thế? Tớ không dừng lại để lấy một chiếc sandwich trong kho thực phẩm đâu, chắc chắn đấy."
Harvard nheo mắt "Có phải cậu...?"
"Chuẩn rồi."
Harvard bắt đầu cười lớn.
"Gì chứ?" Melody hỏi "Anh đã làm gì?"
"Có bao nhiêu chiếc ở đó?" Harvard hỏi
Cowboy cười toe toét "Khoảng hơn 1 chục. Gồm cả chiếc 727."
Melody quay sang Harvard "Anh ấy đã làm gì?"
Anh ta quay về chỗ ngồi và đối mặt với cô "Cậu lính mới đây đã vô hiệu hóa tất cả máy bay ở đó. Bao gồm cả chiếc 727. Có một lũ khủng bố trong căn cứ đang ở đó bây giờ, nhảy như điên."
Cowboy quay lại nhìn vào bóng tối, hy vọng sẽ thấy nụ cười của cô. Nhưng còn xa điều anh có thể nói, biểu hiện của cô thật nghiêm trọng, đôi mắt cô thờ ơ.
"Chúng ta đã qua biên giới." Harvard tuyên bố "Các chàng trai và cô gái, có vẻ như chúng ta sắp về nhà rồi!"
Thiếu úy Harlan Cowboy Lính mới Nhóc Jones hạ cánh ít nhiều thuận lợi và dễ dàng hơn khi anh cất cánh.
Melody có thể thấy những chiếc xe cứu thương và Red Cross trucks* đang tiến tới để gặp họ trong ánh bình minh sớm. Trong khoảnh khắc, họ sẽ dừng lại và trèo ra khỏi máy bay.
Cô muốn bốn li nước lọc, không đá, xếp hàng trước mặt để cô có thể uống như điên và không dừng lại. Cô muốn muốn vòi sen trong khách sạn với dịch vụ phòng. Cô muốn khăn sạch và chiếc gối mềm mại của chiếc giường cỡ lớn. Cô muốn quần áo sạch sẽ và một thợ làm tóc để có thể làm gì đó có ích với đám xi giày cho cô.
Nhưng trước khi có được những điều đó, cô muốn ôm Harlan Jones trong vòng tay. Cô muốn ôm chặt anh, cảm ơn anh với sự im lặng trong vòng tay cho tất cả những gì anh đã làm cho cô.
Anh đã làm rất nhiều điều cho cô. Anh đã cho cô rất nhiều. Lòng tốt của anh. Vòng tay an ủi của anh. Nụ cười khích lệ của anh. Những lời động viên của anh. Đôi dép của anh.
Và phải rồi. Anh đã gϊếŧ chóc vì cô, bảo vệ cô, cho cô về với tự do.
Cô đã trông thấy máu trên áo anh, nhìn thấy ánh mắt anh, khuôn mặt anh. Anh đã lao vào rắc rối một mình và anh đã tước đi cuộc sống của vài kẻ thù. Và từ khóa ở đây không phải kẻ thù. Nó là cuộc sống.
Melody đã quen thuộc từ lâu với khái niệm 'Tất cả đều công bằng trong tình yêu và chiến tranh'. Và đây đã là một trận chiến. Chính phủ đã bị lật đổ và đất nước đang bị xâm chiếm bởi lực lượng khủng bố. Chúng sẽ đe dọa nước Mỹ. Cô biết rõ rằng chỉ có 'chúng' hoặc 'chúng ta'.
Những gì khiến cô sửng sốt nhất lại chính là những gì Cowboy Jones làm. Đó là những gì anh thực hiện, ngày này qua ngày khác. Anh đã làm nó trong suốt sáu năm qua và anh sẽ tiếp tục làm vậy cho đến khi anh nghỉ hưu. Hoặc bị gϊếŧ.
Melody nghĩ về vết máu trên áo Jones, nghĩ về thực tế rằng nó chỉ đơn giản là máu của chính anh.
Tất cả mọi thứ đều công bằng trong tình yêu và chiến tranh.
Nhưng nguyên tắc nào nếu như bạn không may rơi vào tình yêu với một người chiến binh?
Jones tắt động cơ, sau đó đẩy cánh cửa mở ra với đôi chân trần của mình. Nhưng thay vì trèo ra, anh quay lại phía Melody, đưa tay ra cho cô để đỡ cô khi cô leo qua cabin chật chội về phía cửa.
Anh trượt xuống khỏi máy bay, sau đó ngước nhìn cô.
Anh đã cởi chiếc áo choàng dính máu, nhưng anh vẫn mặc áo chống đạn với rất nhiều túi, mặc bên ngoài một chiếc áo sơmi đen được ngụy trang dính đầy mồ hôi và bụi bẩn, mái tóc anh dính bết trên đầu. Xi đánh giày dưới cằm và trên cổ anh - từ nơi cô đã rúc vào anh, tìm kiếm sức mạnh và sự thoải mái trong vòng tay anh.
Nhưng bất chấp sự mệt mỏi của anh, đôi mắt anh vẫn xanh hơn bao giờ hết. Anh mỉm cười với cô "Trông tôi có giống như... đã sẵn sàng cho một phòng tắm giống cô không?"
Cô buộc phải mỉm cười "Lịch sự làm sao. Có, anh chắc chắn cần. Và cũng như tôi, tôi nghĩ rằng tôi còn hơn cả sẵn sàng để trở lại là một cô gái tóc vàng lần nữa và rửa sạch những thứ này ra khỏi tóc mình."
"Nhưng trước khi cô làm vậy, liệu tôi có thể gửi đôi giày của mình cho cô về phòng khách sạn để sửa lại không?"
Melody cười lớn. Cho đến khi cô nhìn xuống đôi chân anh. Anh vẫn đi chân trần. Chúng đỏ lên và có vẻ đau.
"Anh và Harvard đã cứu mạng tôi." cô thì thầm, nụ cười của cô mờ đi.
"Tôi không biết H. thế nào." Jones nói với cô, nhìn vào đôi mắt cô "nhưng như những gì tôi quan tâm, cô Evans, đó là vinh hạnh của tôi."
Melody bất lực quay đi. Đôi mắt anh như thôi miên. Nếu cô không quay đi, cô sẽ làm gì đó ngu ngốc như nhảy vào vòng tay anh và hôn anh. Cô liếc nhìn ra ngoài dòng ô tô đang tiến đến gần. Liệu Jones có thể tắt động cơ và dừng máy bay ra xa hơn đến cuối đường băng để họ có thể có vài phút riêng tư không?
Anh với lấy cô, nắm tay cô giúp cô xuống máy bay.
"Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?" cô hỏi.
Anh kéo cô ra với chút khó khăn và cô ngã về phía trước, thẳng vào vòng tay anh. Anh kéo cô lại gần, ép cô vào khuôn ngực rộng của mình, và cô ôm anh chặt hơn, vòng tay cô quanh eo anh với cánh tay giữ chặt như thể cô sẽ không bao giờ rời đi. Vòng tay anh nhấn chìm cô, và cô có thể cảm thấy má anh đặt thư giãn trên đầu mình.
"Jones, em sẽ gặp lại anh chứ?" cô hỏi. Cô cần phải biết. "Hay họ sẽ mang anh đi trình báo và sau đó gửi anh về bất cứ nơi nào anh đã đến?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào anh. Những chiếc xe tải đang dần dừng lại. Cô sẽ phải lên một trong số đó, và họ sẽ đưa cô đến nơi nào đó, xa khỏi Harlan Jones, có lẽ là mãi mãi...
Trái tim cô đang đập một cách khó khăn, cô chỉ có thể nghe được những ý nghĩ của bản thân. Cô cũng có thể cảm nhận được trái tim anh, đang tăng tốc.
"Tôi sẽ nói nói với em chuyện gì sẽ đến." anh nói, nhìn chằm chằm vào mắt cô nghiêm túc "Điều thứ hai sẽ đến là họ sẽ đưa em vào một chiếc xe cứu thương, và tôi cùng H. ở trong một chiếc khác. Họ sẽ đưa chúng ta đến bệnh viện, chắc chắn rằng tất cả chúng ta sẽ có cuộc phỏng vấn ngắn, có lẽ là riêng biệt. Sau khi xong, em sẽ được đưa đến bất cứ khách sạn nào họ biết lúc này, và tôi sẽ có một cuộc thẩm vấn chi tiết hơn. Sau khi cả hai chúng ta đều sạch sẽ, tôi sẽ gặp lại em ở bữa tối trong khách sạn - nghe thế nào?"
Melody gật đầu. Điều đó nghe có vẻ tốt.
"Tuy nhiên, điều đầu tiên sẽ xảy ra." anh nói với cô, miệng cong lên thành nụ cười quen thuộc "là thế này."
Anh cúi xuống và hôn cô.
Đó là một nụ hôn tuyệt vời, một nụ hôn mạnh mẽ, một nụ hôn không-giữ-lại điều gì. Nó khuyếch đại toàn bộ lượng nhiệt cô đã thấy trong đôi mắt gợϊ ȶìиᏂ của Harlan Jones trong suốt bốn mươi tám giờ qua. Chúa ơi, mới chỉ qua bốn mươi tám tiếng sao? Cô cảm thấy như thể cô đã biết người đàn ông này cả đời. Cô cũng cảm thấy, rằng cô muốn anh mỗi giây trong khoảnh khắc này.
Anh hôn cô mạnh hơn, sâu hơn, quét lưỡi anh trong miệng cô. Đó là một nụ hôn được lấp đầy bởi một lời hứa hẹn, của việc làʍ t̠ìиɦ mà cô chưa bao giờ biết tới. Mặt đất như đang rời khỏi chân cô, và cô bám vào anh, cảm thấy chóng mặt và hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào trong suốt cuộc đời mình, đáp lại nụ hôn của anh với cùng sự mãnh liệt. Anh muốn cô. Người đàn ông đang kinh ngạc này, thật sự muốn cô.
Môi anh ấm áp, miệng anh nóng bỏng. Anh có vị thật ngọt ngào, như một trong những thanh năng lượng anh đã chia sẻ với cô.
Melody nhận ra rằng cô đang cười, và khi cô lùi lại để nhìn anh, anh cũng đang mỉm cười.
Và sau đó, như điều anh đã nói, cô bị kéo ra khỏi vòng tay anh và bị đưa tới một chiếc xe cứu thương khác.
Anh nhìn theo cô, dù cô đã đáp lại ánh mắt anh cho đến lúc cô bị đưa vào phía sau chiếc xe cấp cứu. Nhưng trước khi cô đi, cô liếc nhìn anh lần cuối. Anh vẫn nhìn cô, vẫn đang mỉm cười.
Và anh thì thầm một từ duy nhất "Tối nay"
Melody không thể đợi được.