Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Esport] Tôi Thật Sự Chỉ Là Một Dự Bị Thôi

Chương 39: Huấn luyện chính thức

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Lan nhổ nước súc miệng ra, “Biết rồi.”

Tiểu Hải cũng không dám thúc giục, thấy cậu đặt cốc xuống liền lập tức đón lấy, thấy cậu cầm khăn cũng nhanh chóng đưa tới tay, thăm dò nói: “Lâm Lan, thời gian huấn luyện của chúng ta không còn nhiều, cậu và A Ngư chưa phối hợp bao giờ, phải tranh thủ tập luyện thôi.”

“Được.”

Nghe cậu đồng ý, Tiểu Hải thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra cậu ấy cũng không nhạy cảm như Phi Phi nói, có vẻ khá bình thường.

Lâm Lan vội vàng lau mặt, còn chưa tỉnh ngủ, cậu vớ một miếng bánh mì cắn vào miệng, vừa mặc áo khoác vừa đi ra ngoài.

Lục Thời thấy vậy liền trêu chọc: “Ôi, dậy sớm ghê nhỉ, nếu mày ngủ thêm chút nữa thì có khi chuẩn bị ăn tối cũng nên.”

Lục Thời chính là cái miệng tiện.

Lâm Lan cười cười không để bụng, mặc áo đội xong thì bật máy tính lên.

Đây vốn là chỗ của Tiểu Hải, nhưng để Lâm Lan có thể luyện tập tốt hơn chút, cậu ấy đã dọn dẹp đồ đạc của mình và còn dọn dẹp vệ sinh. Lâm Lan có chút ác cảm với mấy thứ bừa bộn, khi chạm vào bàn phím thấy sạch sẽ như vậy thì thiện cảm đối với Tiểu Hải ngay lập tức tăng lên rất nhiều.

“Xong rồi, nhanh đeo tai nghe vào tập luyện thôi.”

Khi đeo tai nghe vào, Lâm Lan lập tức biến thành một người khác, ánh mắt tập trung vào màn hình, các ngón tay nhịp nhàng lướt trên bàn phím một cách thanh thoát.

Tiểu Hải cảm nhận được một khí chất của bậc thầy từ người cậu, nhưng rất nhanh sau đó sự thanh thoát ấy đã dừng lại.

“Cậu không nhớ mật khẩu à!?”

Lâm Lan “ò” một tiếng.

Cậu vốn nghĩ rằng Lâm Lan trong thế giới gương sẽ dùng cùng một mật khẩu với mình nhưng sau vài lần thử đều sai, cuối cùng còn phải nhờ Lục Thời mới có thể đăng nhập vào được.

Lục Thời nói xong mật khẩu thì nhìn Lâm Lan với vẻ khó hiểu, “Mày cho tao mượn tài khoản này một lần là tao đã nhớ rồi, sao mày lại không nhớ được?”

Lâm Lan thản nhiên đáp: “Quên mất.”

Thấy cậu không đáng tin như vậy, Tiểu Hải và A Ngư đồng loạt hít vào một hơi lạnh, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.

Thật sự có tuyển thủ chuyên nghiệp nào lại quên cả mật khẩu của mình sao?

Tiểu Hải tự nhắc mình phải bình tĩnh, không được mắng cậu ấy, cậu ấy rất nhạy cảm, nếu mắng cậu ấy sẽ khóc, vì hòa bình xã hội, vì đội nhóm, nhất định phải kiềm chế không được mắng…

Lâm Lan đeo tai nghe, trước mặt từ từ hiện lên giao diện game bốn năm trước, cảm giác quen thuộc lập tức ùa về.

Năm năm thi đấu chuyên nghiệp đã giúp cậu có phản xạ cơ bắp, dù là phiên bản vài năm trước thì chỉ cần nhìn một cái là cậu đã biết phiên bản này có những gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »