Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Esport] Tôi Thật Sự Chỉ Là Một Dự Bị Thôi

Chương 38: Huấn luyện chính thức

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong khi cậu ta đang trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, mồ hôi lạnh đổ xuống, thì ở một góc tối tăm, Lâm Lan bỗng nhiên lười biếng đứng dậy, vươn vai. “Để tôi đi.”

Khi cậu vươn vai, biểu cảm giống như một con mèo, thoải mái và thư giãn. Sau đó, cậu bỏ tay vào túi quần, không mấy quan tâm mà đi về phía mọi người.

Đôi mắt tròn nhỏ tỏa ra sự tự tin bẩm sinh, như thể mọi vấn đề trên đời này đều không thành vấn đề trong mắt cậu.

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng mọi người, đặc biệt là Lục Thời, cậu giống như một vị cứu tinh bước xuống từ mây trắng.

Lục Thời nhìn cậu với ánh mắt phấn khích, “My friend!”

Lâm Lan từ nhỏ đã có một khuyết điểm.

Mọi người càng nói cậu không làm được thì cậu lại càng muốn chứng minh bản thân.

Ngô Thiên Kỳ càng không muốn cậu ra sân thì cậu càng muốn ra sân, cậu phải để tên ngu đó mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, ai mới thực sự là khối u ác tính của đội.

Cậu từ từ đi lên phía trước, vẫn với bộ dạng lười biếng, thiếu sức sống như mọi khi. Nhưng thật kỳ lạ, khuôn mặt giống nhau mà sao hôm nay lại trông đặc biệt điển trai vậy?

Huấn luyện viên Trương rất tán thưởng tinh thần dám chịu trách nhiệm của cậu, liên tục khen ngợi ba lần “tốt lắm”.

Chỉ có Ngô Thiên Kỳ vẫn lên tiếng phản đối: “Các người định để một người từng tự sát đi thi đấu sao? Tôi không đồng ý! Tôi chỉ muốn chơi tốt hai trận cuối cùng! Tôi không muốn có sai sót gì hết!”

Lâm Lan không bận tâm hắn ta mà cười một cách thờ ơ, nói với hắn một cách lạnh lùng: “Nếu mày sợ mình chơi không tốt thì cứ để Lục Thời ra sân đi, cậu ta cũng chơi đường trên mà.”

Ngô Thiên Kỳ lập tức không dám nói gì, nghẹn cả cổ, biểu cảm như thể vừa ăn phải thứ gì đó cực kỳ khó chịu.

Lâm Lan cảm thấy tâm trạng của mình bỗng tốt hơn hẳn, cậu thậm chí có chút mong chờ được ra sân, đến lúc đó chắc chắn biểu cảm của Ngô Thiên Kỳ sẽ rất thú vị.

Ngày đầu tiên huấn luyện chính thức, Lâm Lan vẫn ngủ đến gần trưa mới dậy.

Nhìn thời gian huấn luyện càng ngày càng ít, Tiểu Hải sốt ruột như gà mắc thóc, thấy cậu còn đang chậm chạp đánh răng rửa mặt thì cẩn thận nhắc nhở: “Lâm Lan, ngày kia phải thi đấu rồi.”

Cậu ta thực sự có chút sợ Lâm Lan, cậu ta và A Ngư đến muộn, nghe đường giữa Phi Phi nói Lâm Lan rất cô lập, lại còn nhạy cảm vô cùng, chỉ cần có chút sắc thái nặng nề thôi là đã có thể khiến cậu ta rơi lệ. Hơn nữa, thời gian gần đây còn có vụ tự sát kia, Tiểu Hải nói chuyện cũng phải cẩn trọng, sợ làm tổn thương cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »