Tiêu Thịnh Cảnh ngẩng lên nhìn Lâm Lan, đột nhiên nhớ đến câu nói của A Ngư, người đã chết một lần sẽ hiểu ra được một số điều. Không biết Lâm Lan đã hiểu ra điều gì khi ở bên bờ sinh tử?
Tiêu Thịnh Cảnh cảm thấy hơi tò mò về Lâm Lan.
Anh vẽ vài nét bâng quơ trên cuốn sổ, phác thảo ra hình dáng của Lâm Lan, còn ý nghĩ bên trong của việc này thì anh không dám nghĩ sâu.
Nghe xong những lý lẽ sai lầm của Ngô Thiên Kỳ,trong mắt Tiểu Hải hiện lên sự không phục, nhưng tính cách yếu đuối khiến cậu ta không thể nói ra lời phản bác nào, chỉ có thể ngấn nước mắt nhìn, khiến A Ngư cảm thấy đau lòng.
Huấn luyện viên Trương đã quen với cách suy nghĩ tự phụ của Ngô Thiên Kỳ, nghe xong câu nói của hắn ta, ông cũng chỉ coi đó như một câu chuyện cười: “Vẫn để Lâm Lan ra sân đi, tôi đã xem qua phần chơi hỗ trợ của cậu ấy trong trận đấu nhập đội trước đó, chơi rất tốt.”
Lâm Lan nghe thấy lời này mới nhớ ra, trận đấu nhập đội mà cậu chơi là vào lần thứ ba cậu xuyên không, người đã vỗ vai cậu hình như là ông chú có khuôn mặt béo béo tròn tròn này? Một năm không gặp, giờ trông ông ấy cũng mũm mĩm hơn nhiều.
Ngoài việc không thích Lâm Lan, Ngô Thiên Kỳ còn có một nỗi lo khác, hắn ta sợ Lâm Lan không kiểm soát được, sẽ làm ra những việc xấu hổ trên sân đấu, ảnh hưởng đến tương lai của chính mình.
Hắn ta vẫn kiên quyết nói: “Một người đã tự sát thì làm sao có thể ra sân được? Các người không sợ cậu ta gây chuyện sao? Dù gì thì những trận sau cũng sẽ thua thôi nên tốt hơn hết là mọi người hãy bảo vệ bản thân mình đi, chú ý đến danh tiếng của mình chút.”
Lời nói của hắn ta như một tiếng chuông cảnh báo vang lên cho mọi người.
Trận đấu chắc chắn sẽ thua, DT cũng chắc chắn sẽ tan rã, nên tốt hơn là nên nghĩ về tương lai của mỗi người sau những trận đấu sắp tới.
Mọi người đều im lặng, rõ ràng cũng đang lo lắng về vấn đề này.
Huấn luyện viên Trương thở dài, ông có chút không chịu đựng nổi, cả về tài chính lẫn tinh thần đều đang cảm thấy mệt mỏi. “Lục Thời, Lâm Lan, hai cậu tự thương lượng xem ai sẽ ra sân đi.”
Vị trí của Lục Thời khá cao, mọi người đều nhìn về phía cậu ta. Cậu ta ấp úng mãi không dám đồng ý. Không chỉ Ngô Thiên Kỳ quan tâm đến danh tiếng của mình mà cậu ta cũng rất quan tâm. Cậu ta thậm chí còn không chơi thạo đường trên, làm sao có thể chơi hỗ trợ được?