Khi Lâm Lan rời khỏi, ánh mắt cậu lướt qua bảng thành tích bên cạnh, trên đó dán thông tin sự nghiệp của mỗi tuyển thủ, nghĩ đến cuộc sống nhàn nhã sắp kết thúc của mình, cậu không khỏi bắt đầu phân tích.
Đường trên Ngô Thiên Kỳ, sở trường là lối đánh tấn công mạnh mẽ, nhưng vì lối chơi quá hung hăng, dễ bị cuốn vào, lúc thì xuất thần, lúc thì như thảm họa, là nhân tố bất ổn nhất trong cả đội.
Đường giữa Phi Phi, lối chơi ổn định, nhưng quá mức ổn định, trận nào cũng năm ăn năm thua, không nóng không lạnh, không bao giờ đứng ra dẫn dắt.
Đường dưới xạ thủ A Ngư và hỗ trợ Tiểu Hải, hai người thao tác không nổi bật nhưng phối hợp ăn ý, thường chiếm ưu thế trên đường, nhưng cả hai lại không có chính kiến, rất dễ bị ảnh hưởng. Một khi có nhân tố bất ổn xuất hiện, sự phối hợp của họ cũng sẽ bị phá vỡ.
Gần như toàn bộ nhịp độ của DT đều do Tiêu Thịnh Cảnh điều khiển. Anh có thể dẫn dắt thì đội bay cao, không dẫn dắt nổi thì đội lại tụt dốc, khiến cho tình trạng của đội rất thiếu ổn định, thậm chí còn phải dựa vào may mắn. Mà ở nửa sau mùa giải, đối thủ của DT đều rất mạnh, thậm chí còn có cả tuyển thủ vừa bị giáng từ LPL xuống, nên chỉ dựa vào may mắn thì không thể nào thắng được.
Lâm Lan chỉ phân tích sơ qua cũng biết rằng DT không thể nào thăng hạng, cho dù Tiêu Thịnh Cảnh có phong độ bùng nổ đi chăng nữa cũng chẳng thể cứu vãn.
Lục Thời vỗ vai cậu, “Đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ xem DT giải tán thì mình đi đâu.”
“Má mày, còn chưa giải tán mà mày đã nghĩ đến chỗ khác rồi à? Có cần thực tế vậy không? Mày chẳng có chút tình cảm nào với DT sao?”
Tình cảm à?
Ai lại đi đồng cảm với tư bản chứ?
Lâm Lan đáp lại: “Mày thì cao quý.”
Lục Thời nhảy lên đánh cậu, hai người vừa đùa vừa cười rồi cùng nhau rời khỏi.
Đằng sau tấm bảng, Tiêu Thịnh Cảnh đang ghi chép số liệu, bút của anh hơi khựng lại. Anh ngẩng đầu lên, nhìn qua khe hở của tấm bảng, thấy Lâm Lan nghiêng mặt, nở một nụ cười thản nhiên, gương mặt sáng sủa sạch sẽ, lại mang theo chút ngông cuồng của tuổi trẻ. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng lại như là một con người hoàn toàn khác.
Vào ngày thi đấu, Lâm Lan cũng đến hiện trường, nhưng với thân phận của mình, cậu thậm chí còn không được vào sân đấu, chỉ có thể ngồi trong phòng nghỉ với Lục Thời và xem hình ảnh truyền qua màn hình.