Người chơi đường giữa Phi Phi rất dễ xúc động, nghe đến đây, mắt đã bắt đầu ươn ướt: “Em không muốn giải tán, em muốn được chơi cùng mọi người…”
Ngô Thiên Kỳ không chịu nổi dáng vẻ ủy mị đó liền buông một câu “Tôi đi luyện tập đây” rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Ai trong phòng họp cũng thở dài ngao ngán.
Mỗi người đều đang nghĩ về tương lai của mình sẽ ra sao.
Chỉ có Tiêu Thịnh Cảnh là không có biểu cảm gì, anh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, mắt khẽ cụp xuống, ánh sáng nhàn nhạt rơi trên hàng mi, trông như thể không màng thế sự, hoàn toàn lạc lõng với mọi thứ xung quanh.
Lâm Lan cảm thấy phản ứng của Tiêu Thịnh Cảnh rất kỳ lạ, cứ như thể thắng thua trong trận đấu chẳng liên quan gì đến mình, thăng hạng cũng được, không thăng hạng cũng chẳng sao.
Nhưng người như anh ta thì đi đâu cũng có người muốn.
Vậy vấn đề là, sau khi DT giải tán, mình phải đi đâu để tìm một cuộc sống yên bình thoải mái như thế này đây?
Rời khỏi phòng họp, Lâm Lan bỗng nhiên hỏi Lục Thời: “Ngoài DT ra, có đội tuyển nào có phúc lợi cũng tốt như vậy không?”
Lục Thời hơi ngạc nhiên: “Mày định nhảy việc à?”
“Không phải nhảy việc, chỉ là hỏi thử xem xem có đội nào giống DT không, ông chủ tốt, tập luyện không vất vả, có thể ngủ đến trưa, quan trọng nhất là bao ăn bao ở, tốt nhất còn có phòng riêng cho tôi ở, có người dọn dẹp vệ sinh, để khi DT giải tán thì tôi còn có chỗ xin vào…”
Lục Thời nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Lâm Lan, mày nghĩ đẹp quá rồi đấy. Sao mày không hỏi luôn có ông chủ nào vừa ngốc vừa nhiều tiền, sẵn sàng đưa cho mày một triệu luôn không đi?”
Lâm Lan thực sự hỏi: “Có không?”
“Mỡ đấy mà húp!” Lục Thời thật muốn gõ đầu Lâm Lan một cái xem trong đó có phải toàn đậu hũ không, “Tao khuyên mày đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, DT chính là chỗ tốt nhất cho mày rồi. Hiện tại cả LDL gần như đều là đội hai của LPL, lượng tập luyện chẳng kém đội chính là bao, quản lý lại cực kỳ nghiêm ngặt. Hơn nữa, với trình độ của mày thì làm gì có đội nào thèm nhận, DT mà giải tán thì hai chúng ta chỉ có thể về nhà trồng khoai lang thôi…”
Vừa nghe đến các ông chủ của LPL, Lâm Lan đã có chút phản cảm theo bản năng.
Kiếp trước cậu đã chịu đủ rồi, gặp phải một ông chủ hút máu luôn muốn vắt kiệt cậu hết sức có thể thì thà về làm người thực vật còn hơn.
“Vậy thôi bỏ đi.”