Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Esport] Tôi Thật Sự Chỉ Là Một Dự Bị Thôi

Chương 21: Cuộc sống cá mặn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay cả Ngô Thiên Kỳ cũng bị lời nói của cậu làm cho ngớ ra, một lúc lâu không tìm ra lời để phản bác, cổ họng hắn nghèn nghẹn, gương mặt hắn đỏ bừng.

Nhìn thấy sự việc không thể thu hồi được lại, Lâm Lan lại nhớ đến thiết lập nhân vật mà mình đang đóng, cười nói: “Người đã chết qua một lần nên nói chuyện hơi thẳng thắn, đừng để bụng nhé.”

Nói xong, cậu lập tức rời đi một cách gọn lẹ, mọi người đều bị nụ cười của cậu làm cho không thể định thần, một người suốt ngày u ám mà lại có thể cười đẹp đến như vậy á?

Trong lúc tập luyện, Tiêu Thịnh Cảnh ngẩng đầu liếc nhìn cậu, ánh mắt sáng màu dừng lại trong chốc lát rồi lại không nói gì và thu lại ánh nhìn.

Khi Ngô Thiên Kỳ phản ứng lại, hắn ta tức điên lên, lớn giọng chửi mắng: “Thằng cha điên khùng này từ đâu ra vậy! Tự sát thì có gì to tát? Đồ vô dụng như thế mà còn dám tự sát, mẹ kiếp, sao lại để một kẻ vô dụng như vậy ở lại đội chứ? Có thể đuổi nó đi hay không?!”

Nhìn Ngô Thiên Kỳ tức giận đến không kiểm soát được cảm xúc, các đồng đội còn lại đều không dám nói, sợ lại chọc hắn giận.

Đừng nhìn hắn béo vậy chứ trong lòng lại hẹp hòi vô cùng.

Trước đây có một tân sinh không sợ chết đυ.ng phải hắn, sau đó liền bị Ngô Thiên Kỳ nhắm đến chết, cuối cùng chỉ có thể hủy hợp đồng rời đội…

“Cố gắng tập luyện đi.” Tiêu Thịnh Cảnh lên tiếng.

Đội trưởng đã lên tiếng, không ai dám không nghe theo.

Lâm Lan đứng trong phòng vệ sinh, rửa mặt để tỉnh táo lại.

Không ngờ lại gặp Tiêu Thịnh Cảnh.

Chiếc đồng phục màu trắng xanh như thể được may riêng cho anh ta, họa tiết hình rồng quấn quanh thân thể, vừa vặn đến từng đường nét, mỗi một đường cong đều vô cùng thu hút. Anh ta từ từ mở vòi nước, làn da lạnh trắng tự nhiên cùng với những đường nét gương mặt đẹp đẽ dưới ánh nhìn lạnh lùng tạo nên một khí chất rất đặc biệt.

Đây là lần đầu Lâm Lan thấy Tiêu Thịnh Cản bình tĩnh như vậy, từng khoảnh khắc đều như một bức tranh tĩnh lặng, không thể không nói là rất đẹp.

Cậu có thể xuyên qua đây, không biết Tiêu Thịnh Cảnh có phải cũng từng như vậy không nhỉ?

Lâm Lan chợt nghĩ đến, thử hỏi: “Này, cún ngốc.”

Tiêu Thịnh Cản đang rửa tay thì dừng lại một chút, nhưng anh ta không hề bị ảnh hưởng, từ từ lau khô nước trên tay rồi lấy điện thoại ra, gõ một dãy tin nhắn sau đó quay người rời đi.

Lâm Lan nhướn mày.

Đây là phản ứng gì vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »