Chương 15: Xuyên qua

Màu trắng xanh, màu trắng xanh...

Đây không phải là đồng phục của Lâm Lan trong gương sao?

“Bùm!” một tiếng trong đầu Lâm Lan lập tức nổ tung, cậu chăm chú nhìn vào bảng tên trên ngực cậu ta, đọc tên: “Lục Thời?”

“Có chuyện gì?” Lục Thời ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ khó hiểu, “Mày nhìn tao bằng ánh mắt gì vậy? Như thể không nhận ra tao là ai vậy, bị thuốc làm cho ngớ ngẩn rồi à?”

Lâm Lan đột nhiên kêu “Má” một tiếng, đứng phắt dậy từ giường bệnh.

Bình truyền dịch bị cậu kéo đổ, căn phòng bệnh trở nên hỗn loạn. Lâm Lan liên tục định hình lại cảnh tượng hỗn độn trước mắt, cuối cùng cũng xác định mình lại xuyên không vào thế giới trong gương rồi, chỉ có điều lần này không phải là đang thi đấu, mà là ở bệnh viện.

Lâm Lan theo phản xạ che ngực, nghĩ đến câu “Cứu tôi với” của một bản thân khác thì bất chợt có một dự cảm không hay. Chẳng lẽ là vì Lâm Lan trong gương đã uống thuốc an thần đến chết nên mình mới hoàn toàn xuyên không qua đây sao?

Thấy cậu như một kẻ thần kinh lùng sục khắp phòng, Lục Thời hoảng sợ, “Lâm Lan, sống qua đại nạn ắt có phúc, mày đừng nghĩ quẩn nữa…”

Điện thoại của Lục Thời sáng lên, cậu vội vàng đưa cho Lâm Lan xem, “Tao đã nói sống qua đại nạn ắt có phúc mà, mày xem danh sách trong nhóm đi, mày không bị loại.”

Cậu vội đưa điện thoại cho Lâm Lan xem, nhưng Lâm Lan chẳng quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào ngày tháng trên điện thoại rồi điên cuồng lẩm bẩm: “Má, hóa ra là bốn năm trước... Liệu mình có thể quay về được không…”

Thái độ thần kinh của cậu khiến Lục Thời cảm thấy sợ hãi, hắn vội vàng gọi điện cho đội trưởng: “Đội trưởng Tiêu, ờm, anh có muốn đến xem Lâm Lan không? Tôi thấy cậu ấy có chút không bình thường.”

Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của Tiêu Thịnh Cảnh lạnh lùng, tựa như mang theo ba phần lạnh nhạt: “Biết rồi, cậu trông chừng cậu ấy đi.”

Lục Thời cúp điện thoại, trong lòng nghĩ Tiêu Thịnh Cảnh cũng quá tàn nhẫn, quay đầu lại thì thấy Lâm Lan vẫn đang ngây ngốc nhìn mình, “Cậu nói đội trưởng Tiêu là Tiêu Thịnh Cảnh à? Anh ấy cùng đội với mình sao?”

“Không thì sao, anh ấy là đội trưởng của mày mà.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Lâm Lan bất chợt sáng mắt lên, có cảm giác như gặp lại người quen nơi đất khách, “Cậu mau dẫn tôi đi tìm anh ấy đi!”

Lục Thời lập tức ngớ người, “Mày gây ra động tĩnh lớn như vậy chỉ để thu hút sự chú ý của đội trưởng Tiêu thôi sao? Tao không phải đã nói rồi sao, anh ấy không phải là người mà mày có thể mơ ước đâu, người ta căn bản là không thèm để ý đến mày.”