Chương 14: Xuyên qua

“Cậu sao vậy?”

Lâm Lan hỏi lại, nhưng bên kia lại im lặng.

Cậu tiến sâu vào trong ý thức, âm thanh “tít tít” của các thiết bị trong phòng bệnh dần biến mất, cậu lại trở về nơi trắng xóa kia, gương vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng người trong gương đã không còn nữa.

Lâm Lan bước qua gương, đến bên kia.

Mọi thứ xung quanh đang thay đổi, vô số đoạn ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc lướt qua trước mặt cậu, giống như một cuộc đời trôi qua trong nháy mắt.

Bản thân trong gương là một phiên bản tệ hại của cậu, bị người khác chê bai và bỏ rơi, tài năng chơi game trở thành điểm sáng duy nhất của cậu, nhưng vì tính cách nhút nhát và cô độc, cậu đã không thể đi được xa trên con đường eSports. Ba bước ngoặt lớn trong cuộc đời cậu ta thì cậu lại là người tự mình thực hiện…

Lâm Lan, người sống bằng tài năng và rất thành công trong sự nghiệp của mình, không thể ngờ rằng bản thân mình trong thế giới này lại tệ hại đến vậy.

Cậu muốn tiếp tục nhìn, nhưng hình ảnh lại đột ngột dừng lại, một sức hút mạnh mẽ bất ngờ kéo cậu vào những khoảnh khắc thoáng qua đó…

Âm thanh “tít tít” của thiết bị vang lên bên tai.

Cơ thể nặng như chì.

Lâm Lan cảm thấy cổ họng đau rát, vừa khô vừa đau, mở mắt ra lại thấy căn phòng bệnh trắng xóa, ý thức từ từ trở lại.

Cái gì vậy? Cậu thật sự tỉnh lại rồi sao?

Không phải nói sẽ trở thành người thực vật sao?

Cậu khó khăn ngồi dậy trên giường bệnh, tưởng rằng mình sẽ bị bó bột khắp người, nhưng hóa ra chỉ bị gắn một ống oxy, có vẻ như cậu không bị chấn thương quá nghiêm trọng, thậm chí xương cốt cũng không bị gãy.

Bên cạnh có một cậu thiếu niên có chút quen mặt, mặc đồng phục trắng xanh, thấy cậu tỉnh dậy liền vội vàng đứng dậy, “Lâm Lan, mày sao rồi?”

Cậu cảm thấy cổ họng đau quá, như thể bị ai đó đâm vào vậy.

Đồng đội nắm chặt tay cậu, khuôn mặt đầy lo lắng: “Trời ạ, Lâm Lan, mày thật sự làm tao sợ chết khϊếp, sao tự dưng lại uống thuốc an thần vậy? May mà tao phát hiện kịp thời rồi đưa mày đến bệnh viện, bác sĩ nói trên đường mày đã ngừng tim, suýt chút nữa là không cứu được rồi, mày làm tao hoảng quá…”

Lâm Lan: ???

Cậu không phải đã bị xe tông chết sao?

“Ý tao là, mày thật sự chịu không nổi sao, chỉ là bị loại thôi mà? Đổi một đội khác là được, sao lại phải nghĩ quẩn như vậy…”

Lâm Lan nhìn đồng phục trên người cậu ta, không nhớ nổi cậu ta là ai. Nếu là tân binh trẻ của đội mình thì lẽ ra cũng phải mặc đồng phục màu đỏ giống cậu mới đúng.