Anh kéo ống tay áo lên, trên cơ bắp cánh tay chằng chịt những mạch máu xanh ngoằn ngoèo.
Trong phòng khách chật hẹp sắp xảy ra một trận đấu, sức lực Úc Ngạn không yếu hơn nữa y cũng không nhường đối thủ như Chiêu Nhiên, y nhắm chuẩn vào mục tiêu sau đó cầm dao róc xương nhào tới.
Nhưng ở giữa không trung, y cảm giác có một bàn tay nắm lấy mắt cá chân mình, mạnh mẽ kéo về sau trực tiếp ném y đi.
Trời đất quay cuồng, l*иg ngực Úc Ngạn đau nhức bị ấn mạnh vào tường.
Chiêu Nhiên đứng sau lưng y, giữ bàn tay đang cầm con dao róc xương kia, Úc Ngạn vẫn không thành thật tay kia còn liều mạng chộp lấy con dao khác, Chiêu Nhiên đâm con dao vào kẻ ngón tay ngón cái và ngón trỏ của Úc Ngạn vào vách tường, không tổn thương gì tới y.
Đôi tay Chiêu Nhiên mạnh mẽ rắn chắc như kìm sắt, giữ chặt Úc Ngạn dễ dàng như ôm một chú mèo con.
Úc Ngạn không phục, vẫn đang giãy giụa.
“Tôi nhân nhượng cậu quá đúng không?” Hai tay Chiêu Nhiên dùng sức, Úc Ngạn cảm thấy gân cốt mình như sắp bị trật khớp, đau đến mức cắn chặt răng hừ một tiếng.
“Bọn họ nói phỏng vấn người mới phải đánh đến khi phục mới thôi, tôi còn nghĩ làm vậy thì thô bạo quá xem ra cậu lại thích cách này?”
“Người phỏng vấn, trông anh giống loại người được đàn ông thích.” Úc Ngạn bị áp chế nhưng vẫn quay đầu khıêυ khí©h, “Tôi cũng không có ý định gϊếŧ anh thật.”
Chiêu Nhiên bị ánh mắt lạnh lùng quyến rũ kia làm cả kinh, đột nhiên nghe thấy tiếng xương cốt răng rắc, khớp xương cẳng tay bị kẹp trong tay bị trật khớp.
Úc Ngạn ngoan cố giữ im lặng, nước mắt sinh lý cuối cùng cũng tràn ra hốc mắt, chảy ra khỏi mắt phải.
“…” Chiêu Nhiên lập tức tắt lửa, chậm rãi buông tay.
Úc Ngạn quỳ trên mặt đất, ôm cánh tay trật khớp thở dồn dập.
Chiêu Nhiên ngồi xổm xuống, cau mày nhìn động vậy nhỏ vô tình bị mình bóp hỏng, anh cầm cổ tay Úc Ngạn dùng tay kia bịt vị trí bị trật khớp, đẩy khớp trở về.
Úc Ngạn bất ngờ vươn tay chộp lấy con dao róc xương lần nữa.
“Nữa à? Cậu có nghị lực thật đấy…” Chiêu Nhiên nhanh chóng lui về sau tạo khoảng cách an toàn.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc trong TV treo tường truyền đến, một người đàn ông xuất hiện trên màn hình tin tức, trên áo gió ghim huy hiệu Subway, vẫy tay với các phóng viên.
Úc Ngạn nghiêng người, ánh mắt nhìn về màn hình TV. Bản tin đang phát lại cuộc họp báo do Subway tổ chức, người đàn ông đứng trước đài thong dong phát biểu chính là tổ trưởng tổ trật tự khẩn cấp Chiêu Nhiên.
Xương lông mày cao ngất, làn da trắng sáng cộng thêm mái tóc dài màu hồng nhạt, quả thực giống như đúc với người phỏng vấn bên cạnh, tướng mạo đặc biệt rất khó đóng giả, hơn nữa vừa rồi trong lúc đánh nhau y có đυ.ng vào mặt của anh, không phải mặt nạ da người.
Ngây ngẩn một lúc, Úc Ngạn thất vọng đút con dao róc xương trở lại hộp đựng dao bằng gỗ như không có chuyện gì xảy ra, y cầm hộp đựng dao trở lại phòng bếp.
Chiêu Nhiên quay đầu liếc mặt một cái, trứng thối nhỏ cuối cùng cũng bình tĩnh, trong thời gian ngắn sẽ không ầm ĩ nữa. Anh cúi đầu vuốt đầu ngón tay, bàn tay vừa nắm cổ tay Úc Ngạn, đầu ngón tay chiếc găng tay da mỏng bắt đầu đọng nước, nhớt hơn cả mồ hôi.
…
Sau khi Úc Ngạn đặt dao về lại phòng bếp, y thành thật bật máy nước nóng bật điều hòa sưởi ấm, sau đó lấy khăn mặt sạch sẽ và đồ vệ sinh cá nhân bỏ vào phòng tắm.
Chờ Chiêu Nhiên đi vào phòng tắm trong cửa phát ra tiếng nước ào ào, Úc Ngạn mới bình tĩnh lại thu dọn ít đồ linh tinh, lật tủ TV về lại như cũ.
Dường như quá khứ trong đầu y không phải là thế giới thực, mà những bí mật chôn vùi trong ký ức kia mới là thật.
Úc Ngạn rất tò mò về cảm giác yêu đương cuồng nhiệt trên những con chữ, những nụ hôn, những cái ôm, chiếc cổ đỏ ửng nhạy cảm và chiếc răng đâm vào lưỡi.
Nếu người đó là Chiêu Nhiên… Úc Ngạn thực sự không tưởng tượng ra được dáng vẻ quan tâm của chàng trai hồng phấn kia, vừa rồi suýt chút nữa anh ta đã bẻ gãy cánh tay y.
Úc Ngạn âm thầm ghi thù.
Trong tủ TV chắc không chỉ có một trang giấy, y cần nhiều nhật ký hơn nhưng khóa bằng tiền xu lại hạn chế y, ngày mai phải ra ngoài tìm một ít hạch vô dụng về, xem có còn bật ra nhật ký ngày khác không.
Đúng rồi y đã kí bản hợp đồng thực tập, có thể ngày mai sẽ phải đi làm.
Chắc y sẽ được sắp xếp vị trí kỹ thuật. Sống như thế nào mới là điều cần cân nhắc bây giờ, Úc Ngạn tạm thời ném cuốn nhật ký ra sau đầu, cầm máy phân tích lưu trữ hạch trên bàn cẩn thận nghiên cứu.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Chiêu Nhiên quấn một chiếc khăn tắm, vừa lau tóc vừa đẩy cửa đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Úc Ngạn đang ngồi trước bàn làm việc trên đó chất đầy linh kiện, bảng mạch và dụng cụ tinh vi.
“Trời ạ, cậu phá hủy máy phân tích lưu trữ hạch à?” Chiêu Nhiên thấy đống lộn xộn trên bàn, lười biếng kéo một cái ghế tròn ngồi bên cạnh Úc Ngạn, chống đầu nhìn “Còn lắp được không?”
Úc Ngạn rất tập trung, mắt phải mang máy thị kính, ngón tay di chuyển linh hoạt, đặt một cuộn dây bên ngoài máy bơm khử trùng thu nhỏ, tách tám ống sợi quang điện áp cao rồi hàn chúng vào tám khe lưu trữ hạch trải lớp cách điện, đặt sang một bên để hong khô sau đó bật máy tính để gỡ lỗi chương trình.
Y không có thói quen sắp xếp các ốc vít và linh kiện theo thứ tự khi tháo rời, tất cả những thứ nhỏ nhặt đều được chất đống một cách ngẫu nhiên nhưng y có thể chọn ra chiếc vít cần sử dụng trong nháy mắt.
Úc Ngạn vẫn cúi đầu, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn về hướng Chiêu Nhiên.
Anh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, không có mùi xà phòng trên áo sơ mi che lấp, Úc Ngạn ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng trên người anh giống như trang giấy trong các tác phẩm vĩ đại ít người đọc trong thư viện.
Chiêu Nhiên khẽ động đậy, mùi dầu gội hương Lavender che lấp đi mùi hương nhàn nhạt đó, Úc Ngạn đành phải phân loại ý thức vừa rồi là ảo ảnh.
“Người phỏng vấn, anh lên giường tôi ngủ đi.” Y khàn giọng nói, “Những phòng khác còn lộn xộn hơn.”
Ngoài cửa sổ hiện lên màu trắng bạc, trời đã sắp sáng.
Úc Ngạn lấy thị kính xuống, mắt hơi đau nhức dứt khoát nằm úp sấp lên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đợi đến khi ý thức mơ hồ sắp ngủ, có người loáng thoáng đi đến, khom người xuống nâng cánh tay đặt lên vai anh, sau đó đỡ hai chân đỡ y, mặt đối mặt ôm lấy y.
Chiêu Nhiên cẩn thận đặt y vào trong chăn, ngồi ở bên giường kiểm tra vị trí trật khớp sau đó mới tắt đèn nằm bên cạnh Úc Ngạn.
Qua thật lâu, Úc Ngạn mới dám lặng lẽ mở mắt ra. Thực ra Úc Ngạn muốn gọi người phỏng vấn để anh khen ngợi máy phân tích lưu trữ hạch cải tiến của mình nhưng hình như anh rất mệt mỏi, ngay cả mắt thường cũng biết cả thể xác lẫn tinh thần anh đều mệt.
Úc Ngạn cẩn thận vén áo choàng tắm Chiêu Nhiên lên, cố gắng thuyết phục bản thân mình chỉ muốn nhìn xem vết thương của anh có xử lý tốt không, nhưng người anh rất trắng, chỉ cần chạm nhẹ một cái đã hiện lên màu hồng nhạt.
Ánh mắt dừng ngay ngực Chiêu nhiên, Úc Ngạn hơi kinh ngạc. Nơi đó còn một vết đỏ mỏng chưa phai, hình như là lúc y lót tờ hợp đồng để ý bị đầu bút làm trầy xước.