- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- [Ererei] Mèo
- Chương 5
[Ererei] Mèo
Chương 5
“Ai làm con điếm này lỏng lẻo thế vậy?”
Anh bị tiếng ầm ĩ đánh thức, tỉnh lại thấy mình còn đang nằm trên giường, trên người không được nổi một mảnh vải.
Anh thấy có gì đó chen vào trong cơ thể mình, thứ đó đi vào dọc theo cửa âm đ*o của anh mà chui vào như một con rắn nhờn, nó nóng hổi,
khi vào đến nơi sâu nhất của cơ thể thì nó căng phồng lên, như muốn kéo căng anh ra.
Ồ, lại nữa rồi, hóa ra là vẫn chưa xong. Anh nghĩ vậy, cũng không thấy khó chịu mấy, dù sao thì anh cũng đã quen với chuyện này rồi. Bị đặt trên một cái giường, hai chân bị kéo ra, nghênh đón từng gã đàn ông khác nhau tiến vào.
“Mày bị câm à? Cái miệng bên dưới cũng vậy. Vô dụng đến độ không biết kẹp chặt một tí hay gì? Eldia nuôi lớn một con điếm để rồi Marley vứt mày lên giường không phải là để chống đối bọn tao. Nếu mày còn qua loa như vậy thì thà đem Thiết Giáp cho một con chó còn hơn.”
Anh ăn một cái bạt tai, khóe miệng kịch liệt đau đớn nhưng anh vẫn nâng đầu gối mình lên, vòng qua ôm lấy eo của một vị trưởng quan nào đó.
“Rất xin lỗi, tôi sẽ cố gắng.” Anh nói rồi siết chặt cơ vòng, khiến lỗ thịt của chính mình kẹp chặt lấy dương v*t mới tiến vào. Người đàn ông kia bị động tác của anh bức ra một tiếng gầm nhẹ, gã chửi bậy, vừa kéo chân anh rộng ra vừa dập vào sâu bên trong.
“Quên mất, bản thân mày thì cũng chỉ là một con chó mà thôi.” Gã đàn ông thở phì phò, đầu lưỡi dày cộp liếʍ lên đầu v* anh, ở đó vừa vân vê vừa mυ"ŧ mát.
“Phải, tôi là con chó của ngài, tôi sẽ vĩnh viễn phục tùng mệnh lệnh của ngài.” Reiner Braun dùng một chất giọng khô khốc nói, “Giờ thì… mong ngài có thể tiếp tục sử dụng con chó này. Xin nhờ ngài, hãy chơi hỏng tôi đi.”
Anh không muốn đào bới căn nguyên của chuyện này, nếu muốn lội ngược dòng lại để tìm hiểu thì sẽ phải lội về tận tuổi thơ không mấy êm đềm của anh.
Anh có một cơ thể dị dạng.
Karina vẫn rất hùng hồn, cho rằng đây là lời nguyền của người Eldia, cũng nhiều lần khuyên anh phải che giấu bí mật trên người mình, bởi vì đây là một chuyện cực kỳ xấu xa, thậm chí là cực kỳ đáng xấu hổ —— anh bị mẹ truyền cho loại tư tưởng này thành ra tự ti bao năm, mãi cho đến khi được khám sức khỏe khi tuyển dụng và huấn luyện binh sĩ, khi anh cởϊ qυầи trước mặt bác sĩ Marley trong bệnh xá, anh nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ trong mắt ông ta. Sau đó, anh nhận được giấy báo nhập ngũ và tham gia tuyển chọn các ứng viên.
Kể từ đó, cơ thể mà anh không dám khoe với người khác được các quan chức cấp cao Marley đánh giá rất cao. Đây chỉ là bí mật giữa anh ta và các quan chức cấp cao —— những gã đàn ông kia dùng ngón tay xùy một tiếng, nói cho anh biết vậy.
Ban đầu, họ chỉ tò mò về cấu tạo của người song tính, họ sẽ để anh tự cởϊ qυầи ra để quan sát, thỉnh thoảng lại búng ngón tay hai lần để chơi đùa với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© non nớt của anh. Sau khi anh phát triển một chút, bọn họ bắt đầu dùng ngón tay tiến vào trong, cắm vào trong âm đ*o của anh, để cho nơi đó xanh tươi rỉ ra một chút nước. Đến khi anh quả thực có thể ngậm được bốn ngón tay trong đó, bọn họ chờ không nổi mà móc dương v*t ra, nắm lấy mắt cá chân của anh mà thúc vào sâu bên trong. Reiner đau quá hét lên, anh gào khóc, nhưng như vậy lại chỉ khiến lũ đàn ông kia càng thêm hưng phấn. Bọn họ động trước động sau, rất mạnh, ép mở lỗ thịt hẵng còn rất hẹp của anh.
Dòng máu đỏ nhạt từ dưới anh chảy ra, giống như một dòng sông uốn lượn, chảy từ ga trải giường đến kẽ ngón tay đang nắm chặt của anh.
Một lần, hai lần, ba lần… anh dần thích nghi.
Bản thân các quan chức cấp cao của Marley thường sẽ tuyển chọn trẻ con để nuôi lớn, dạy những đứa trẻ này cách phục vụ đàn ông. Mà những đứa trẻ ấy đến khi đã hoàn toàn trưởng thành rồi, chúng sẽ trở thành nô ɭệ bán sang cho các quan chức cấp cao của các nước khác. Dần dà, Reiner phát hiện bản thân mình chẳng khác gì đám trẻ đó, điểm khác biệt duy nhất là anh được tuyển chọn thông qua hệ thống nhập ngũ, dự tuyển làm chiến binh, vậy nên anh sẽ không bị mang đi bán cho nước khác. Anh sẽ chỉ ở lại Marley, tự mình luyện làm một con chó cho Marley và thi thoảng lên giường, làm đồ chơi cho đàn ông.
Nhớ lại những chuyện này cũng chẳng để làm gì, người trên giường cũng sẽ chẳng có ai quan tâm anh bị đàn ông chơi từ khi nào, bao nhiêu lần. Bọn họ chỉ coi anh là công cụ phát tiết chứ không phải là đối tượng tình ái. Bởi vậy, khi hạ thân bị va chạm anh cũng phải tiếp nhận rất nhiều sự nhục mạ, đánh đập. Nhưng hôm nay anh gặp được một trưởng quan tâm trạng khá tốt, gã chỉ lo chơi lỗ anh, ngoài trừ chút da^ʍ ngôn uế ngữ thì cũng không có gì quá bạo lực. Vì thế mà Reiner thấy may mắn, cố tình để tiếng rêи ɾỉ của mình nghe uyển chuyển một chút.
Anh không nghĩ rằng khuôn mặt của mình có thể khơi dậy chút hứng thú nào của đàn ông, nhất là sau khi trải qua hơn 4 năm sống trong địa ngục, anh trở nên vừa gầy gò lại vừa xuống sắc. Nói cho cùng, tất cả chỉ là từ cơ thể dị dạng của anh mà ra thôi. Anh cởϊ qυầи trước mặt vô số đàn ông, mà ánh mắt căm ghét của bọn họ mỗi khi nhìn thấy khe rãnh giữa hai chân anh đều sẽ trở nên tham lam.
Tất cả đều là lỗ, lỗ của đàn ông không khác gì lỗ của phụ nữ. Mà anh lại có sức mạnh của cự nhân, vậy nên cho dù tình ái có thô bạo, mãnh liệt đến cỡ nào, thành âm đ*o của anh ấy vẫn sẽ co lại như ban đầu. Cứ thế mãi, cơ thể này của anh qua tay hết vị trưởng quan này đến trưởng quan khác, duy chỉ có Magath là không chạm vào anh, nhưng ông cũng là mắt nhắm mắt mở ngó lơ chuyện của Reiner. Đối với ông, chuyện như vậy cũng chẳng còn gì đáng kinh ngạc nữa, ông ta chỉ cần đảm bảo rằng Reiner có đủ sức để chiến đấu, tất cả những chuyện khác đều không liên quan đến ông.
Anh cảm thấy vật trong cơ thể mình đang dần phình lên, người đàn ông kia đung đưa thân mình, mỗi lần đều cắm lút cán vào trong. Bọn họ biết Reiner có âm đ*o chứ không có tử ©υиɠ, nghĩa là bọn họ có thể thỏa thích bắn vào bên trong mà không lo đến chuyện có thai. Chính vì nguyên nhân này mà ngay cả khi đã lớn rồi, anh vẫn sẽ nằm giường làm chuyện này. Những đứa trẻ khác khi đã độ 14, sau khi các trưởng quan đã mất hứng, liền sẽ bị đuổi đi, làm mấy chuyện lặt vặt. Mà đã làm, là sẽ làm đến chết mới thôi. Chỉ có anh là mới được nhận sự sủng hạnh của các quan chức cấp cao.
Chiếc giường rung lên cót két, và ánh sáng tràn vào từ tấm rèm. Anh sợ ánh sáng, có nó mọi tội ác đều không có chốn dung thân. Anh bị ánh sáng chiếu vào sẽ như là ác ma bị thánh kinh thiêu đốt, mọi tội ác đều bị đánh gãy, khớp xương kêu răng rắc. Những lúc như vậy, khẳng định có những chuyện anh không muốn phải đối mặt, phần lớn là chuyện trên hòn đảo kia, có quan hệ với những người kia. Anh hận không thể nuốt hết chúng vào bụng mà ăn tươi nuốt sống, nhưng một khi đã tiêu hóa rồi, những hồi ức đó lại hòa vào làm một trong xương cốt anh, lại càng thêm dứt bỏ không xong.
Anh đột nhiên thực mong người đàn ông kia không thấy rõ mặt mình. Gương mặt ấy chắc chắn đã phủ kín nước mắt, nom chật vật như thể vừa được vớt từ bùn lên. Anh vùi đầu vào gối, trong bóng tối mình tự tạo ra mà chìm chìm nổi nổi.
“Tôi rất cô đơn. Làm ơn, ai đó hãy đến tìm tôi.”
Trong đầu anh đột nhiên có một câu nói như vậy xuất hiện, ngay sau đó, một gương mặt quen thuộc xuyên qua bóng đêm, chậm rãi hiển hiện. Bertholdt, anh nhẹ nhàng gọi tên người ấy, anh nhớ người ấy vô cùng, nhưng người ấy lại không ở đây. Anh nhớ về đêm cuối cùng trên thành Maria, khi Bertholdt còn đang trong lều vải ôn nhu ngồi đối diện anh, môi cậu ấy hôn lên ngón tay của Reiner, hôn lên từng ngón từng ngón một, khi đã đến kẽ tay của ngón giữa và ngón áp út, Bertholdt dừng lại trong chốc lát. Đầu gối chống vào bắp chân của Reiner, và đôi mắt xanh lục kia tối sầm lại dưới quầng sáng của ngọn đèn dầu. Bertholdt hỏi anh nếu chiến thắng, anh muốn làm gì. Tiếc là câu hỏi này lại không nhận được câu trả lời, Pieck cắt ngang lời anh muốn nói ra khỏi miệng, cô nói kẻ địch đã tới rồi.
Mặt trời khi đó còn chưa mọc, và mọi thứ xung quanh bị mắc kẹt trong đêm đen, giống như bây giờ.
Ánh sáng biến mất.
Trong bóng tối, anh kìm lòng không được mà gọi tên người bạn thân nhất của mình, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Người kia liếʍ mặt anh, đầu lưỡi nhỏ xíu đảo quanh khóe mắt, giống như một con mèo đang liếʍ láp vậy. Người ấy dùng đấu lưỡi đẩy mí mắt Reiner lên, khiến anh mở to mắt ra.
Ánh sáng lại tràn vào mắt anh, anh lại nhìn thấy cảnh tượng mà anh không muốn nhìn thấy.
Anh thấy Eren.
Eren để tóc dài, râu mọc đầy cằm cậu. Mắt cậu không còn tròn vo nữa mà lại hẹp dài một cách tinh tế, từ trong đó là lục quang đang chiếu vào Reiner.
Hắn hỏi, “Anh đang gọi tên ai?”
Vừa nói cậu vừa nắm lấy cánh mông đã bị xoa nắn đến đỏ bừng của Reiner, dùng sức đâm vào sâu trong cơ thể anh. Thứ kia đâm vào người lại như muốn đâm thủng lá phổi của anh. Từng tiếng hét vỡ vụn bị gạt ra từ trong cổ họng. Đây không phải là làʍ t̠ìиɦ, đây là tra tấn, giống như những gì những người đàn ông đó đã làm với anh. Anh không hề cảm thấy kɧoáı ©ảʍ mà chỉ có cảm giác đau đớn vô tận từ hạ thể.
Anh muốn đẩy Eren ra nhưng khi vừa định vươn tay, anh lại phát hiện mình đã bị trói chặt lại. Dây thừng siết ra từng vòng đỏ chót, chỗ đó tán ra chút hơt nước, không ngừng mài mòn, không ngừng khép lại. Từ những lớp vết thương, anh phát hiện chuyện này đã bắt đầu từ rất lâu rồi, từ trước khi anh tỉnh lại đã bắt đầu. Trong đầu anh là sự hỗn loạn tưng bừng, anh không nhớ rõ là mình đến đây như nào, tại sao lại bị vậy, mà anh cũng chẳng nhớ mình đã cởϊ qυầи áo, mở chân cho Eren từ khi nào, anh không nhớ rõ tại sao bản thân lại muốn cùng Eren làm những chuyện mình phải làm với các trưởng quan.
Anh không chịu được mà bắt đầu kêu khóc: “Eren đừng mà! Eren, thả anh ra… Xin em, chúng ta không thể làm như vậy… Em không thể làm như vậy, không thể……”
Giọng anh bị cắt ngang, Eren véo cằm anh, cố định những ngón tay lên hai bên má đã lõm xuống, chặn tiếng kêu cứu của anh lại.
Anh thấy Eren nhìn anh chằm chằm với đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng.
“Anh nói gì vậy, Reiner, anh đáng ra phải rất thành thạo loại chuyện này chứ.”
Một câu này của cậu, liền đẩy Reiner xuống Địa ngục.
Cậu ấy biết.
Cậu ấy biết tất cả mọi chuyện.
Mắt Reiner tối sầm lại, anh rốt cuộc không thể nói lời từ chối nào nữa. Eren đã chọc thủng sự thật rằng anh là một con điếm rồi. Đúng vậy, anh từ nhỏ đã học được cách dùng thân thể dị dạng này để đi lấy lòng đàn ông. Anh có được một cơ thể dị dạng, dùng nó để thu hoạch chút lợi ích cho mình không phải là vì anh cam chịu lựa chọn mà là bản chất anh cho phép… Muốn trở thành một người Marley danh dự phải là một ứng cử viên cho vị trí chiến binh, và để trở thành ứng cử viên cho một chiến binh, anh phải xuất sắc trong quá trình huấn binh… Nhưng việc gì anh làm, anh cũng đều kém cỏi, thành tích dở tệ, thể năng cũng không theo kịp, thứ duy nhất anh có là lòng trung thành vô dụng dành cho Marley, và một cơ thể dơ bẩn mà mẹ anh không ngừng căn dặn đừng để người khác nhìn thấy.
“Xin lỗi em… Eren, thật sự xin lỗi em…” Nước mắt anh rơi xuống, ngấm vào sợi bông trong gối đầu.
“Sao phải xin lỗi?”
“Anh, anh không như em nghĩ…”
Một người lý trí, thành thục, có trái tim bao dung luôn luôn cổ vũ mọi người. Phải rồi, mình muốn trở thành một người như vậy… Thế nhưng bốn năm kia chính là một thí nghiệm thất bại.
“Từ khi còn nhỏ anh…” Anh cắn môi, nuốt nước mắt vào trong, anh có tư cách gì mà rơi lệ trước mặt Eren?
“…Anh đã dựa vào loại chuyện này để hưởng sự ưu ái của các trưởng quan. Ngay từ đầu… ngay từ đầu đáng ra đã không phải anh…”
Anh nói xong những lời này đã như là trút hết toàn bộ sức lực. Mà Eren nghe xong, thì cũng chỉ cười khẽ một cái.
“Tôi vẫn chẳng hiểu anh nói gì cả, Reiner. Tôi đâu có giống các vị trưởng quan của anh đâu? Đây đâu phải là tôi ép buộc anh, cũng đâu phải là anh quyến rũ tôi —— Anh quên rồi à? Chúng ta là người yêu. Tôi tỏ tình với anh bao lần, mà anh cũng đã nói anh thích tôi, ngay dưới tấm chăn chúng ta cùng nhau chui vào.”
Trên chiếc giường trong ký túc xá, tại khu dã ngoại trên núi tuyết, trên thân cây mục rữa của khu rừng khổng lồ.
Nước mắt làm nhòa đi tầm mắt anh. Anh thấy xung quanh mình mọi thứ đều mờ nhạt, hình dáng Eren biến mơ hồ, rồi dần dần bành trướng.
Cái nóng mùa hạ mang tới hạnh phúc tột cùng, tại trên hòn đảo Paradis, trong một đêm thanh thản hiếm có. Anh cùng một cậu nhóc mắt xanh lăn lộn trên đồng cỏ, họ ôm nhau, hôn nhau, bóng cây che lấp bóng người, cũng che đi ánh lửa, cách đó năm mươi mét là lửa trại tiệc mừng của các tân binh. Lửa phừng phừng cháy lên, ai nấy cũng bị bầu không khí vui mừng nhóm lửa trong người, chẳng mấy ai phát hiện đã có hai người lặng lẽ chạy mất, trốn trong bụi cỏ cao lớn.
Eren đè tay lên ngực anh, mặt cậu đỏ lên, một cái tay không thể kiềm chế được mà luồn vào vạt áo, sờ mó làn da ướt đẫm mồ hôi. Khi cậu chạm vào núʍ ѵú của Reiner, một tiếng hô trầm thấp phát ra, ánh mắt hai người chạm vào nhau, lúc này cậu mới phát hiện mặt Reiner cũng đã đỏ lên rồi, ánh mắt ngượng ngùng nhìn sang một bên. Cậu chưa từng thấy bộ dạng này của anh bao giờ, lại càng tập trung vuốt ve anh hơn, mãi cho đến khi cả hai đã cởi hết quân phục. Đùi Reiner vòng quanh eo cậu, nhẹ nhàng nói khẽ bên tai Eren… “Thử sờ nơi này xem,” Eren làm theo lời anh mà sờ vào, nơi đó là một khe rãnh đã ướt sũng nước, giống như chính anh, một quả cam bị hút, một dòng nước ép đều đặn chảy ra.
Cậu thấy choáng váng, chỉ có thể hôn lên môi Reiner, hạ thân cọ lên vách tường thịt mà chậm rãi tiến vào. Đây là lần đầu tiên của cậu, khó tránh khỏi có chút rụt rè. Cậu sợ làm đau Reiner biết bao, như thể anh không phải là nguyện ý cùng cậu làm vậy. Giờ đây cậu mới chỉ bước vào tuổi dậy thì nóng hôi hổi, cái miệng ngoại trừ việc không ngừng hô hào muốn diệt sạch cự nhân, giờ đây đang không ngừng bày tỏ niềm khao khát với người mình yêu.
Đêm hè ve kêu không ngừng, như thể muốn cùng cậu thổ lộ mãi, theo một lần thúc vào là một lời ‘em thích anh’ bên tai Reiner, khiến người dưới thân đỏ từ tai xuống cổ. Reiner vừa phải chịu đựng sự va chạm vụng về của thiếu niên lại vừa phải đáp lại lời tỏ tình nhiệt liệt của cậu. Cỏ dưới người bị động tác của họ làm cho xáo xác, hai chân anh vì kɧoáı ©ảʍ mà kéo căng ra, ngón tay cắm sâu vào trong đất. Cao trào đến như một tia chớp, cướp đi âm thanh của anh. Trong tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, anh đạt cực khoái, phun ra thật nhiều nước. Eren cũng bắn hết vào người anh, cậu ghé vào bên người Reiner mà thở phì phò.
“Thật thoải mái.” Cậu nói, “Thật thoải mái, Reiner, em thật muốn có thể lại làm vậy với anh mỗi ngày.”
Anh vén tóc Eren ra sau tai, ngắm nhìn con người xanh lục xinh đẹp của cậu, một tay sờ lên gương mặt vẫn chưa hết nét ngây thơ ấy: “Anh cũng thế.”
“Đúng rồi, Reiner, anh có thể mang thai không?”
“Không thể đâu.”
“Nhưng em lại rất muốn anh mang thai mà.” Cậu nằm lên người Reiner, tì cằm lên ngực anh, “Vì em thích anh rất nhiều, nên anh phải đẻ cho em hai đứa.”
Anh đương nhiên biết Eren chỉ là đang hờn dỗi nói đùa mà thôi, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng nói cho cậu biết rằng:
“Eren, chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”
Những lời này đều không phải giả, anh đã hy vọng thời gian có thể dừng lại tại khoảnh khắc này biết bao.
Dừng lại trong sự hoàn mỹ này.
“Nhớ tới gì sao?”
Người đàn ông ngồi bên giường quay lưng về phía anh, trong phòng này chỉ có hai người bọn họ.
Reiner mở miệng, và giọng anh còn tệ hơn cả sỏi vụn.
“… Xin lỗi em.”
“Không phải câu này.” Eren nói, “Tôi đã nghe nhiều lần rồi, có thể đổi thành câu mới được chứ?”
Nếu như chỉ dùng hai từ đơn giản là ‘yêu’ và ‘hận’ để khái quát mối quan hệ giữa họ, vậy thì là quá hạn hẹp, nhưng hai loại tình cảm này quả thực tồn tại, có muốn bỏ qua cũng thực khó khăn.
Anh không biết phải nói gì. Dần dần, anh thấy mệt mỏi, nghĩ rằng: hay là cứ chết ở đây đi, mình cũng không muốn sống tiếp, nếu được Eren gϊếŧ thì tốt biết mấy.
Nghĩ tới đây, anh lại không nhịn được mà rơi nước mắt. Không, sao mình có thể nghĩ như vậy, sao lại có thể khiến Eren thành kẻ gϊếŧ người như mình được.
“Nghĩ hay lắm.” Eren như thể đọc được suy nghĩ của anh, “Giữa chúng ta còn quá nhiều chuyện chưa được giải quyết, trước khi xong, tôi sẽ không để anh chết đâu.”
Reiner nhìn cậu như là đang nhìn một báu vật đã đánh mất. Giờ đây đầu óc anh bỗng dưng trống rỗng, trí nhớ anh quay về khi hai người họ gặp nhau, khi hai người họ lăn trên đồng cỏ, những cảnh tượng ấy trong tim anh như đã bị xé nát thành vụn nhỏ.
Anh không nhịn được mà nói: “Eren, anh mệt mỏi quá.”
“Bỏ lại mình tôi để chạy đi, vất vả mãi mới về lại quê hương rồi ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày, Reiner, đây là lựa chọn của mình anh, mệt mỏi với anh mà nói, không phải là một hình phạt thích đáng.” Eren học động tác trước kia anh hay làm, vuốt ve tóc Reiner, lộ ra một nụ cười.
“Sau khi chiến tranh kết thúc, anh muốn làm gì?”
Anh không ngờ Eren lại đột nhiên hỏi chuyện này.
“Trả lời luôn thì hơi khó, vậy để tôi hỏi anh, Reiner, trong viễn cảnh anh vẽ ra về cuộc sống sau chiến tranh của mình, trong những dòng suy nghĩ ấy của anh ——” Cậu tiếp tục mỉm cười, “Liệu trong đó, có cái nào, có tôi không?’
Người Marley có thể sống với người Eldian không? Anh nghĩ tới người bố của mình, khi anh mang theo rải băng đỏ chạy tới tìm ông ta, trên mặt gã chẳng mảy may có chút tự hào nào, tất cả chỉ là sự chán ghét, ghê tởm. Gã thô tục xua đuổi Reiner, nói nếu lại tìm tới nữa, gã sẽ cùng mẹ con anh đồng quy vu tận. Dáng vẻ khi đó của gã trông không giống gặp được đứa con của mình, mà là như thấy một con gián chui ra từ bãi rác.
Cũng không phải là anh chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng với anh, những chuyện như vậy quá đỗi xa vời, quá đỗi giả tạo… Đây đều là những chuyện không thể xảy ra, nên anh ép bản thân mình không được nghĩ nữa.
“Bỏ đi, tôi biết đáp án của anh rồi.” Anh nghe thấy giọng nói bình thản của Eren, “Giờ cũng không còn sớm, anh nên rời khỏi đây thôi.”
Rời… khỏi đây?
Đây… Đây là đâu?
Anh nghi hoặc ngẩng đầu, một chùm tia sáng rọi tới khiến anh không thể mở mắt ra. Anh đưa tay lên chắn ánh sáng, miễn cưỡng híp mắt nhìn lên trên. Trên đỉnh đầu anh là một cây đại thụ rất lớn, nối trời với đất, từng đoạn thân cây đều cứng cáp có chút kinh người, trên mặt vỏ cây phát ra ánh sáng trắng.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra mọi thứ.
“Eren!!!”
Anh hình như chưa từng hô hào với người kia như vậy, nhưng lần này anh thật sự sợ, trái tim anh bối rối đập thình thịch, ngay cả bàn tay đang dang ra cũng suýt không giữ được cậu.
“Em muốn đi đâu, Eren… Em muốn, em muốn đi chết sao? Một mình… Eren, em muốn gánh vác tất cả rồi đi chết sao?” Giọng anh run rẩy, nước mắt không kìm được mà trào ra.
“Eren, đừng làm như vậy.”
“À.”
Eren bình thản lên tiếng, “Không sao cả, bi thương hiện tại anh đang cảm nhận, một khi đã rời khỏi đây, anh sẽ quên hết thôi. Có điều, sau khi tôi chết rồi, anh nhớ phải đứng lên, nhớ lấy những lời mình đã nói tại đây với tôi… Reiner, đây mới chính là hình phạt chính đáng cho anh, hình phạt cho sự phản bội của anh, và cho việc anh ra đi mà không quay đầu nhìn lại.”
Tay cậu lại đặt lên người Reiner, lần này là lên gáy anh. Cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay cậu truyền tới. Cậu kéo gương mặt của Reiner lại gần mình hơn, khoảng cách ngắn ngủi như thể trong giây tới họ sẽ hôn nhau vậy.
“Đừng khóc. Anh cứ khóc như vậy, chúng ta sẽ không thể tạm biệt nhau hẳn hoi được.” Cậu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Anh thật sự là phiền toái lớn nhất mà tôi từng gặp trong đời mà. Nếu có thể chưa từng gặp anh thì thật tốt biết bao. Nếu như vậy, tôi sẽ không phải hoang mang bối rối nhiều chuyện, nếu như vậy, tôi đi chết cũng sẽ không do dự đến dường này. Tôi một mực… vẫn luôn muốn gặp anh lần cuối, lại sợ gặp rồi sẽ không muốn chết nữa.”
“Vậy thì… đừng chết. Đừng rời bỏ anh.”
Anh nghẹn ngào đến nói cũng không nên lời, chỉ có thể tuyệt vọng lắc đầu.
“Dù sao cũng nên có người kết thúc tất cả.” Eren nói, “Tôi sẽ chết, còn anh sẽ sống. Phải sống thật tốt đấy. Có lẽ chúng ta sẽ còn được gặp lại, mà cũng có thể không.”
Lúc nói những lời này, trông cậu chỉ như đang bâng quơ một câu đùa.
Eren để nước mắt anh chảy ngày càng nhiều. Anh không kìm được suy nghĩ của mình, nơi này thật rộng lớn, thật trống trải, ngoại trừ cây và cát, cái gì cũng không có. Mà Eren lại muốn ở nơi này lẳng lặng ngồi chờ chiến tranh kết thúc, nghênh đón cái chết của mình.
Cậu mãi mãi chỉ có một mình.
Cậu hẳn phải cô đơn biết bao.
Đôi mắt của Eren trong veo, như thể cậu sẵn sàng đáp ứng mọi thứ. Chỉ là khi cậu nhìn Reiner lần nữa, giác mạc của cậu phát sáng, và màu xanh lá cây xa xăm đưa cậu trở lại màn đêm thiêu đốt. Vòng tay qua eo và ôm thật chặt, chàng trai trao nụ hôn say đắm, từ liếʍ đến cắn. Ngay cả khi cậu không nói bất cứ điều gì, anh cũng biết rõ tâm tư của Eren.
Lẽ ra lúc đó anh nên dừng lại, để tránh những bi kịch sau này. Nhưng anh vẫn tiếp tục, vì anh cũng có những tưởng tượng viển vông, mong rằng sẽ không có chiến tranh, không có hận thù và đây là một thế giới hòa bình, họ có thể cùng nhau đi câu cá trong hồ, không câu được cũng không sao. Eren sẽ tức giận vò đầu bứt tóc, anh sẽ lại càng thương cậu vì hành động trẻ con này.
Anh bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
“Eren, anh ——”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- [Ererei] Mèo
- Chương 5