Văn Thiên nhìn thẳng vào mắt của Thanh Thu, anh bế cô vào giường để lại 2 đứa con trai trong phòng của chúng với rất nhiều đồ chơi, nên hai cậu nhóc không còn để ý gì nữa cả.
Anh đặt nhẹ cô xuống giường, nằm lên người cô mà thì thầm vào tai cô, cùng hơi thở nóng ấm của anh phản vào bên tai của Thanh Thu, làm cho cô hơi run rẩy nhưng lại không có phản đối gì. "Chúng ta lấy nhau đi?"
Đôi mắt cô mở ra, như không thể tin vào tai mình vửa đang nghe gì nữa. Nước mắt từ đâu mà cứ thi nhau tuôn rơi, lăn trên khuôn mặt mịn màng trắng nõn nà của cô.
Tiếng nói nấng nghẹn của cô hỏi lại anh, "anh không giận em sao?" Khuôn mặt hơi biết lỗi của cô quay sang bên để tránh ánh mắt của anh.
"Anh yêu em, nên anh không bao giờ giận em. Kể cả là chuyện gì đi chăng nữa. Chỉ cần em mãi mãi ở bên cạnh anh." Sau câu nói của anh không kịp để cho cô lộ ra vẻ ngạc nhiên hay là hạnh phúc anh hôn cô thật sâu cướp hết khí của cô, sự ngọt ngào làm cho 2 người 5 năm xa cách mà cuốn lấy nhau.
Tiếng cửa mở làm cho 2 người đang âu yếm nhau quay sang nhìn, hai cậu bé đứng ở ngoài cửa ngó vào trong. Tiểu Phong lao vào bên giường chen vao giữa hai ba mẹ mình mà ôm hôn họ một cách rất là thích thú. Văn Thiên anh ôm nhóc vào lòng hôn lên má, "nhóc con, con cũng thật là một cậu bé phá đám nha."
Tiểu Phong cười tít mắt lại, "hihihi, con muốn ngủ ở đây cùng ba mẹ."
Thanh Thu vuốt mái tóc cậu bé. Văn Thiên đứng lên, đi đên cửa nhìn tiểu Thiện, "con có muốn vào cùng không?" Không để cậu bé nói gì anh bế bổng nó lên cùng nằm xuống giường.
Thanh Thu nằm lên cách tay dài vươn ra của Văn Thiên, hai cậu nhóc nằm ở giữa họ đang nói chuyện rôm rả, tiểu Thiện tuy ít nói nhưng cũng chỉ là một cậu nhóc hớn hở, nghe Văn Thiên và tiểu Phong nói chuyện. Văn Thiện nằm bên phía của Văn Thiên bàn tay nhỏ bé túm lấy áo của ba mình, như là không muốn cho ba mình rời đi nữa.
Một cảnh tượng tuyệt đẹp, một gia đình thật là hạnh phúc.
**
Thư Quân anh ngơ ngác khi thấy trong nhà không còn ai, nhanh chóng gọi vào điện thoại di động của Thanh Thu cũng không thấy cô bắt máy, tối rồi mà vẫn không thấy 3 mẹ con cô đâu. Không biết là đã có chuyện gì sẩy ra, trong lòng lo lắng không thôi. Anh chạy ra ngoài để đi tìm, thì bỗng trước mặt anh là một cái xe Limousine đỗ ngay trước cửa sau đó có mấy người mặng quần áo đen sì từ đâu chạy đến bịp miệng anh bằng chiếc vải trắng, rồi tống anh vào trong xe. Thư Quân còn nhìn mờ mờ được bóng dáng của một người đàn ông lớn tuổi ngồi đó và anh ngất lịm đi vì thuốc mê.
Khi tỉnh lại anh thấy mình nằm trong một cái phòng lộng lẫy trên người anh đã mặc một bộ đồ tây trắng quen thuộc và đắt tiền. Anh ngồi dậy dơ tay lên xoa hai thái dương đang còn choáng váng của mình. Nhìn xung quay căn phòng đẹp lộng lẫy này một chút, thì tiếng cửa mở ra, tiếng bước chân của đôi giày da sị vang lên trong lền đá bóng loáng. Người đàn ông lớn tuổi đó, chính là Thượng Nhiên. Ông vẻ mặt đã già đi nhiều đôi mắt vẫn sâu hoắm với nhiều nếp nhăn nhìn anh một cách tà ác.
„Thằng con trai bất hiếu, mày tưởng vì một con mụ đàn bà mà bỏ Cha mình trốn đi sao?“ Tiếng ông khàn khàn giận dữ gầm lên bên tai anh.
Thư Quân không thèm liếc ông một cái, anh thong thả đứng dậy đi đi ra khỏi cửa thì tiếng nói của ông lại một lần nữa vàng lên, nhưng lần này có vẻ dịu đi nhiều. „Ta vẫn là cha của con đó.“
Anh khựng lại, cái tay định cầm lấy quai cửa thì thụt lại, đút nó vào túi quần và nghiêng người đôi mắt liếc nhìn ông một cách khinh bỉ, „Ông muốn gì ở tôi?“
Đôi mắt hung ác của Thượng Nhiên có vẻ dịu hiền đi, câu xin hơn là vừa rồi. „Ta chỉ có mình con là con trai, ta mong con sẽ giúp ta và nối nghề của ta…“
Chưa để ông định nói hết, Chân của Thư Quân đá rầm vào cái cửa phát ra tiếng rầm một cái chấn động cả ran phòng lớn. „Ông đã bị thua hết rồi nên mới cầu xin tôi chứ gì? Thế lúc tôi cầu xin ông thì sao? Ông không thèm để ý đến mà còn đuổi tôi, tôi tưởng ông đã từ tôi là con trai ông rồi mà? Sao còn lại nói ra những cái lời này khiến cho tôi thực sự là ghê tởm ông?“
Lúc anh bước chân sang Mỹ túng thiếu đã xin ông giúp đỡ, ông đã hắt hủi anh và nói từ bỏ anh. Nên bây giờ trong tay anh đã tự có một cái gì đó cho riêng mình còn ông đã bị kẻ thù của mình hoặch nói thẳng ra là cháu trai mình cướp hết đi thì mới thấy sợ nên muốn cầu xin con trai mình giúp cho. Thật là một người lòng tham vô đắy và ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình mà thôi.
„Tất cả cổ phiếu còn lại của ta, ta rao hết cho con, ta chỉ xin con giữ lại cho ta được cái công ty bây giờ ta đang đứng đó thôi, ta không muốn để nó vào tay của Văn Thiên. Hắn đã mua lại tất cả những công ty lớn nhỏ mà ta đã có, chỉ còn lại cái này duy nhất thì không thể được.“ Tiếng của ông Nhiên có vẻ tức giận khi nói ra vấn đề đó.
Anh không muốn nghe nữa, định mở cửa ra ngoài, ông Nhiên nói vọng ra, „Nếu con làm theo ta, ta sẽ không động đến người của con.“
Thư Quân như chết lặng đứng chôn chân ở đó, đôi mắt anh trợn to quay sang lại chô ông, „Cái gì, họ đang ở đâu?“
Ông Nhiên hơi bất ngờ khi anh sự sự như thế, thực ra ông cũng chỉ muốn dọa anh thôi, đã làm thật đâu, nhưng không ngờ có vẻ như người đàn bà của anh đã không còn ở nhà sao? Nghĩ đến đó ông áp dụng vào luôn và nhếch mép lên cười. „Nếu con nghe ta, ta sẽ không làm gì cô ta cả.“
Chân anh khụy xuống, anh rất sợ để mất Thanh Thu, nên không nói được gì 2 bàn tay nắm thật chặt thành nắm đấm. Đôi mắt đỏ au dữ tợn.
**
Văn Thiên mặc quần áo rất là lịch lãm, phong thái đến đẹp mê người. Thanh Thu nhìn anh không muốn rời. Hai cậu nhóc thì đã ngủ từ lúc nào rồi. Đôi mắt ôn nhù dịu dàng của anh nhìn sang cô. Tiến lại gần hôn lên đôi môi của cô không muốn rời. Tiếng nói trầm thấp êm tai của anh cất lên, „Vợ yêu à, anh xin lỗi khi không đưa em đi được. Tại vì sẽ sợ em gặp nguy hiểm nên là phải giữ em ở lại đây. Nhưng anh sẽ về sớm ba xã đợi anh nhé?“
Đôi mắt đẹp của cô lại ngập lệ, tiếng thở dịu dàng phát ra. „Em sẽ chờ đến khi anh về, như anh đã tin tưởng và chờ đợi em vậy.“
Thanh Thu cô tự kiễng chân lên và đặt đôi môi mọng hồng mềm mại của mình vào môi anh. Nụ hôn bất tận đó làm cho anh lưu luyến mãi không rời.
Cô ở nhà cùng với lại mấy người hầu và một đám cận vệ bên ngoài. Anh đã thiết bị cho Thượng Ngư thành một nơi an toàn như thế này, kể từ khi anh gần đánh bại được Thượng Nhiên về mặt kinh doanh, tại vì anh muốn nhìn thấy lão già ác ma đó chết đi một cách tồi tệ nhất của cuộc đời này, để hắn không còn gì trong cuộc sống gọi là tốt đẹp đối với hắn nữa cả.
Tiếng xe của anh gầm lên một cái rồi phóng vụt đi, Thanh Thu mỉn cười nằm xuống ôm hai đứa bé đang nằm trên giường to trong phòng Văn Thiên, anh đúng là có cách sợ hưu cao quá, cô có đi tận chân trời góc bể thì anh cũng có thể tìm ra.
**
Giải thưởng được trao đến tay Văn Thiên, người xuất sắc nhất về Kinh doanh bất động sản trong mấy năm qua, khi đứng lên mục anh tự nhiên cười nói và phát ra tuyên bố, anh sẽ mua lại hết tất cả công ty bất động sản có trên thị trường của Đài Loan và Trung Quốc trong đó có cả Hồng Kông không ngoại lệ. Tuyên bố của anh làm ọi người sửng sốt, phóng viên báo trí chụp và quay hết về chỗ anh.
„Tôi còn một điều nữa muốn nói, tôi sẽ rút hết cổ phiếu của công ty Thành Ngư của giám đốc Thượng Nhiên, lý do công ty này vào khoang thời gian 1 năm nay nợ nần công ty khác và ngân hàng quá nhiều tiền, những cổ phiếu tôi rút để tra nợ cho các ngân hàng của công tỳ thì không hề đủ do thế xin ông hãy báo ội người biết là công ty ông đã bị phá sản đi.“
Thượng Nhiên tức tối, đi lao lên chỗ anh vì tức giận, nhưng lại bị thư ký giữ lại vì sợ bị mất mặt. „Thằng khốn….sao lại thế được“
„Xin lỗi ông, ông thực sự là trắng tay rồi. Nếu ông còn ngoan cố, sẽ tống ông cho cảnh sát đó.“ Giọng nói của anh đe dọa ông ta. Làm bàn tay già của ông ta run lên. Đôi chân đứng không vững khi biết mình đã mất hết liền khụy xuống sàn. Trong Mắt hiện lên thừ hận mà nhìn anh.
Văn Thiên ký hợp đồng để mua lại toàn bộ các công ty lớn nhỏ khác không thèm để ý đến vẻ mặt của ông nữa. Bây giờ anh là người đứng đầu của cách công ty kinh doanh bất động sản, được gọi là ông tổng (trên mức tổng tài luôn).
Mấy giám đốc dưới quyền của anh bây giờ đến chúc mừng và nịnh nọt anh, Văn Thiên cũng chỉ nói chuyện xã giao rồi về sớm với cô vợ và hai đứa con trai bé bỏng của mình vì nơi đó không còn gì quan trọng đối với anh nữa cả.
Anh bước vào phòng nhìn thấy Thanh Thu đang nằm ôm hai đứa nhỏ, anh tiến lại gần chạm nhẹ vào cô, Thanh Thu giật mình mở mắt, anh để tay lên miệng cô ra hiểu nhỏ thôi để cho con ngủ. Cô gật đầu. Bỗng anh cúi người xuống bế bổng cô lên. Sang phòng khác, nơi này là phòng ngủ cho khách mà sao anh lại bế cô sang đây làm gì cơ chứ? Vẻ mặt ngơ ngác của cô làm anh bật nhẹ lên cười, “Anh nhớ em nên bây giờ cho anh thỏa mãn sự nhớ nhung đó được không?”
Cô hiểu ra ý của anh khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng bị anh đè ra và hôn cô mãnh liện đến nghẹt thở. Hô hấp của anh và cô rất lớn và mạnh làm cho căn phòng trở nên nóng ran lên. Anh nhẹ nhàng từng chút như sợ cô có thể vỡ ra mất mà cởi chiếc váy ngủ trắng mềm mại của cô ra. Lộ ra thân hình trắng trẻo đường cong tuyệt mỹ làm du͙© vọиɠ của anh càng tăng thêm nhiều hơn.
Đôi môi anh hôn lên từng làn da trên cơ thể cô, động tác của anh rất chậm chạp để có thể thưởng thức được thân thể của cô càng lâu hơn. Tay anh một tay tháo lỏng chiếc ca vạt của mình ra rồi sau đó là chiếc áo sơ mi trắng, lộ ra thân hình săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, bộ ngực vạng vỡ đè xuống người mềm mại như vải lụa của cô.
Thanh Thu nhẹ nhàng thục nữ choàng tay qua cô anh, ôm anh thật chặt. Khi sự nam tính của anh đi vào cô, miệng và mắt cô mở to đến chảy chất lỏng nóng hổi. Anh liếʍ lên bên má cô, nơi những giọt nước mắt đang thi nhau tuôn rơi, “chỉ mãi là của anh.” Lời nói nhẹ nhàng mang theo khát khao của anh chuyền đến bên tai cô, làm cho thân hình cô run lên.