Chương 1: Đi bước nữa

“Tiểu Mạt, mẹ có chuyện muốn nói với con, nào, lại đây ngồi kế mẹ đi.” Hạ Lợi Kiều nửa vui vẻ nửa rối rắm mở miệng nói.

Tiêu Mạt mới vừa học xong tiết tự học buổi tối, thành tích học tập của cô không tốt, học rất vất vả, cô ngây ngốc đi đến ngồi bên cạnh mẹ, “Mẹ, có chuyện gì thế?”

Hạ Lợi Kiều nói lời này, đồng thời quan sát vẻ mặt con gái, thấy cô xác thật không có khúc mắc gì thì thả lỏng nói, “Con còn nhớ chú Trần mẹ đưa con đi gặp lúc nghỉ hè không?”

Tiêu Mạt gật đầu, chú Trần còn rất ưa nhìn. Nhìn ra được ngày trẻ vô cùng đẹp trai. Cô nhìn mẹ mình, “Sao ạ?”

Hạ Lợi Kiều thẳng thắn, “Nếu con không có ý kiến gì, mẹ muốn kết duyên với chú ấy?”

Tiêu Mạt ngẩn người, “Kết hôn sao?”

Hạ Lợi Kiều thừa nhận, “Đúng vậy, con bằng lòng gọi chú ấy là ba sao?”

Không khí ngưng đọng lại.

Tiêu Mạt nghiêm túc nói, “Hai người kết hôn, con không có ý kiến, nhưng không có chuyện con kêu người đó là ba đâu.”

Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng cũng trong dự liệu. Dù sao ba ruột của Tiêu Mạt qua đời vì cứu cô. Nói đến đây là đủ, không cần nói thêm nữa, “Đi ngủ sớm chút đi, mẹ sẽ luôn yêu con.” Hạ Lợi Kiều xoa đầu cô gái, dịu dàng nói.

Tiêu Mạt ôm lấy Hạ Lợi Kiều, "Mẹ, con cũng vậy.”

……………………………………………

Nhưng cô đã nghĩ quá đơn giản, mẹ kết hôn sao lại không liên quan đến cô, sinh hoạt của cô cũng bắt đầu thay đổi……

Nắm chặt bút trong tay, cô nỗ lực tập trung học tập, nhưng đọc thế nào cũng không vào.

“Tiêu Mạt, tan học rồi sao cậu còn chưa về nhà thế?” Hứa Gia Gia giặt xong cây lau nhà từ WC trở về, nhìn thấy cô vẫn ngồi đọc sách, nghi hoặc hỏi.

“Tớ về ngay đây.” Tiêu Mạt nhìn ra ngoài phòng học, bên ngoài trời tối sầm, hẳn là người đó đi rồi.

Nếu không phải do bất cẩn làm đổ ly nước phải dọn, sau tiết tự học buổi tối cô đã đi lâu rồi, Hứa Gia Gia dọn xong sách giáo khoa, nhìn về phía bạn ngồi cùng bàn, “Về cùng nhé?”

Tiêu Mạt vừa định đồng ý lại nghĩ đến gì đó, lập tức từ chối, “Không được, tớ về một mình.”

Thật là kỳ quái, Hứa Gia Gia không nghĩ nhiều, đeo cặp kên rời đi, “Cậu nhớ khóa cửa nha, cậu là người cuối cùng rồi.”

“Ừ.”

Tiêu Mạt cất cuốn bài tập toán khó hiểu vào cặp, tắt hết đèn trong phòng, tay cầm khóa, đột nhiên bị người từ sau lưng ôm lấy, cô sợ tới mức kêu lên, lại bị che miệng lại, “Ngoan, là anh, đừng sợ.”