Nghe được câu này, Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng đã hiểu được công dụng của Lâm Quang Vinh.
Ban đầu ở tiệc sinh nhật của Cố lão gia, Tưởng Tiêm Tiêm chính mắt nhìn thấy cô đứng đợi Cố Dư Sinh mấy tiếng đồng hồ ngoài đường, ngày đó vốn muốn làm khó cô, cuối cùng lại bị cô giả vờ đau bụng né đi, ngày hôm nay dẫn theo Lâm Quang Vinh, chính là để rửa nhục.
Một người đàn ông nếu thật sự yêu thương một người phụ nữ sẽ đối xử tốt với cô ấy... Lời này, người khác không hiểu được ý nghĩa bên trong, nhưng Tần Chỉ Ái hoàn toàn có thể hiểu được.
Tưởng Tiêm Tiêm thay đổi biện pháp quá bất ngờ, chỉ dùng ngôn ngữ như vậy cũng có thể nói cho cô biết, Cố Dư Sinh không thích cô.
Nếu đổi lại là Lương Đậu Khấu, có thể lúc này cô ấy sẽ xù lông lên cãi lại Tưởng Tiêm Tiêm, nhưng đáng tiếc lúc này cô lại là Tần Chỉ Ái, cô luôn không thích bị người ta chế giễu, vì vậy, vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Chỉ Ái phảng phất giống như không hiểu những lời cô ta đang nói, mỉm cười gật đầu: "Tiêm Tiêm nói rất đúng."
Tưởng Tiêm Tiêm đã có ý định công kích cô, liền bị Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng cản phá, tất nhiên cô ta sẽ không vui, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười xán lạn: "Kỳ thật Lâm Quang Vinh cũng không vĩ đại như vậy, anh ấy chỉ nuông chiều em thôi, đàn ông không phải đều như vậy sao? Gặp được người họ thích thích đều sẽ nâng như nâng trứng..."
Nói tới đây, Tưởng Tiêm Tiêm bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, biểu hiện nghiêm nghị lại: "Có điều, mọi người có biết không? Em có một người bạn, cô ấy rất thảm, chồng của cô ấy đối xử với cô ấy không tốt chút nào..."
Một đám phụ nữ nghe mấy chuyện thị phi này thì rất hứng thú, Tưởng Tiêm Tiêm thấy vậy liền xoay chuyển tất cả mọi sự chú ý vào câu chuyện của cô ta.
"Người bạn kia của tôi nha, cô ấy dính chặt lấy một kẻ có tiền, người có tiền kia cưới cô ây, nhưng một chút tình cảm cũng không có, thậm chí còn chán ghét cô ấy, mọi người có biết không, tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy cùng hẹn với chồng đi ăn cơm, kết quả chồng của cô ta để cô ấy đợi dưới ánh nắng chói chang ba tiếng đồng hồ, mới đến rước..."
Ban đầu Tần Chỉ Ái còn không biết "người bạn" cô ta nói là ai, nhung hiện tại cô đương nhiên hiểu rõ cô ta chính là đang kể chuyện của cô.
Cô càng biết rõ, Tưởng Tiêm Tiêm ước gì cô sẽ trở mặt cãi nhau với cô ta, làm cho mọi người đều biết mình chính là người bạn kia.
Tần Chỉ Ái bưng một chén trà nóng, tựa lưng vào ghế salon, mặt có ý cười, tỏ vẻ như mình hoàn toàn không quen biết nhân vật chính trong câu chuyện của cô ta.
Tưởng Tiêm Tiêm đã nhìn thấy cô biểu hiện như vậy, mắt hơi trầm xuống, sau đó lại nói thêm một câu: "...Bây giờ là giữa mùa hè, trời nắng chang chang, phải đứng đợi dưới ánh nắng chói chang như vậy ba tiếng."
"Trời ạ, bạn của cô có thể chờ sao?"
"Nếu như là tôi, đã sớm trở mặt rồi, không được chút nào, cần một người đàn ông như vậy để làm gì?"
"Tiêm Tiêm nói rồi mà, người phụ nữ kia nhất định dính chặt lấy người đàn ông đó mà."
"Vậy chỉ có thể nói người phụ nữ kia không biết xấu hổ thôi..."