Tần Chỉ Ái không biết mình ngẩn người nhìn phong thư bao lâu đến khi cô lấy lại được tinh thần, ngoài trời đã biến thành một mảnh đen kịt.
Cô đem phong thư tùy ý ném vào tủ ngăn kéo của bàn trang điểm, xoay người rời đi.
Lúc Tần Chỉ Ái xuống phòng ăn, không nghĩ Cố Dư Sinh vẫn còn ngồi trên bàn ăn bữa tối, hắn nghe thấy tiến động, mở mắt nhìn về phía cô một cái, trên mặt không có chút cảm xúc nào, giống như cô không hề tồn tại, liền cúi đầu tiếp tục một tay bưng chén canh, một tay trượt điện thoại di động xem tin tức.
"Tiểu thư, cô muốn ăn cái gì? Quản gia kéo ghế ngồi đối diện Cố Dư Sinh, "Ăn mì giống thiếu gia, hay là vẫn ăn cơm?"
Từ lúc vào biệt thự của Cố Dư Sinh tới nay đã ba tháng, ngoại trừ lúc ở nhà cũ cùng ông ăn cơm, Tần Chỉ Ái cũng chưa từng ngồi ăn trên cùng một bàn với Cố Dư Sinh, cô ngừng bước một chút, mới đi đến ghế dựa ngồi xuống, nhẹ giọng nói với quản gia: "Cơm đi."
"Được, tiểu thư." Quản gia trả lời xong, rất nhanh bới cho Tần Chỉ Ái một chén cơm.
Tần Chỉ Ái nhỏ giọng nói "Cảm ơn", tay cầm đũa xới tơi cơm lên.
Trong phòng ăn rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh đũa tình cờ đυ.ng vào đĩa hoặc mâm, phát ra âm thanh lanh lảnh, cũng không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Lúc Tần Chỉ Ái tới, canh trong chén của Cố Dư Sinh không còn lại bao nhiêu, hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động một chút liền ngẩng đầu lên ực một cái cạn chén canh, sau đó đặt chén xuống, rồi đứng lên đi.
Có thể là do buổi trưa ăn nhiều quá, có thể là do Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái không có khẩu vị, cô đối diện với bàn lớn đầy thức ăn, chỉ có thể ép mình ăn nửa chén cơm rồi buông đũa xuống.
Cô không lập tức đứng dậy, ngồi trên ghế một chút, đợi đến lúc thấy quản gia đi vào mới thấp giọng hỏi: "Anh ấy... đang làm gì?"
Cô vốn định hỏi xem hắn đã đi chưa, nhưng lời chưa kịp nói ra đã cảm thấy không ổn cho lắm, mới sửa lại.
"Thiếu gia sao? Ở trong phòng khách xem tivi."
Nghe được câu trả lời của quản gia, sắc mắt Tần Chỉ Ái bình tĩnh "Ừ." một tiếng, không nói nữa, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Cô tiếp tục ngồi trong phòng ăn một lúc, cưỡng chế thấp thỏm trong lòng, đi ra khỏi phòng ăn.
Cố Dư Sinh ngồi trên ghế sofa chính giữa phòng, gác chân xem thế vận hội Olympic.
Trên tivi đang chiếu cuộc thi đấu bi sắt, âm lượng rất nhỏ, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh reo hò của khán giả.
Cố Dư Sinh có lẽ chú tâm vào trận đấu, nên không lưu ý đến Tần Chỉ Ái đi ra khỏi phòng ăn.
Tần Chỉ Ái đứng cách đó không xe, theo dõi hắn một lúc, phát hiện từ đầu đến cuối hắn dường như không có ý định muốn rời đi, liền nghiêng đầu nhìn đồng hồ.
Đã hơn chín giờ tối, muộn như vậy, hắn còn không đi... Đêm nay, hắn sẽ ngủ ở nhà sao?
Cô ngủ trong phòng ngủ chính của hắn... Vì vậy, nếu như đêm nay hắn ngủ ở nhà, chẳng phải sẽ cùng hắn ngủ trong cùng một phòng trên cùng một chiếc giường sao?