Cố Dư Sinh hỏi cô, vẻ mặt nhìn lên bầu trời đêm, lại trở nên vô cùng nghiêm túc, từng câu chữ của hắn, nói vô cùng rõ ràng, giọng nói không nhấn mạnh, nhưng lại như ẩn chứa một luồng lực lượng cường đại: "Tôi có một giấc mộng núi sông."
Theo lời hắn nói, hắn đưa thuốc tới bên miệng, chậm rãi rít một ngụm, rồi sau đó nhả ra một luồng khói mờ ảo, vẻ mặt nghiêm túc, nói lại một lần nữa: "Một giấc mộng một tấc núi sông một tấc máu."
Dừng một chút, đoán chừng là hắn sợ cô nghe không hiểu, lại thay đổi cách nói: "Chính là ý này, giấc mộng được lấy mạng bảo vệ núi sông đất nước."
Tần Chỉ Ái vào lúc Cố Dư Sinh hỏi cô có biết giấc mộng của hắn hay không, trong đầu cô cũng đã hiện ra rất nhiều giấc mộng.
Học pháp Phật, nhà khoa học vĩ đại, trở thành tinh anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn trên thương trường...... Chỉ là cô không nghĩ tới, giấc mộng của hắn, là giấc mộng núi sông, là giấc mộng một tấc núi sông một tấc máu, lấy mạng bảo vệ núi sông đất nước mình.
Nói liên tiếp ba câu, không nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh lên tiếng, Cố Dư Sinh ngậm điếu thuốc, quay đầu liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái một cái, lại nhìn thấy cô đang bình tĩnh nhìn chằm chằm mình, lập tức cả người hắn đều sửng sốt, cùng đối mắt nhìn nhau một hồi lâu, cho đến khi điếu thuốc trên miệng hắn, rơi tàn bụi bay lên một nửa mặt, hắn mới nhanh hồi thần, sau đó vươn tay lên sờ lung tung trên mặt hai cái, rồi chuyển ánh mắt đối diện với tầm mắt của cô, giọng nói rõ ràng, tiếp tục mở miệng: "Tôi muốn đi làm binh, đi đến biên cảnh, đi bảo vệ một mảnh núi sông này, giống như hình ảnh phim phóng sự biên – cảnh – phản – khủng mà lúc trước trường học chúng ta tổ chức xem."
Phim phóng sự mà Cố Dư Sinh nói,Tần Chỉ Ái xem qua.
Ba mươi giây huỷ định - khi - tạc - đạn, cùng mang vết thương khủng - phố - phân - tử đẫm máu hăng hái chiến đấu, tuần – tra chiến - sĩ bị phạm - tội – nghi ngờ - người bị thương đưa vào bệnh viện không chữa trị được mà phải bỏ mình...... Mỗi người trong phim phóng sự đó, đều đảm nhiệm một nhiệm vụ, những lời nói lưu lại, đều là di ngôn, bởi vì, một giây trước còn sống cười với bạn, thì có thể nhắm mắt bỏ mình trong nhiệm vụ vào giây tiếp theo.
Bọn họ thật sự đã dùng sinh mạng của mình để đi bảo vệ một mảnh núi sông này.
Sau đó Cố Dư Sinh còn nói với cô rất nhiều rất nhiều điều, đều là về giấc mộng của hắn.
Hắn nói, hắn phải bảo vệ tốt một mảnh núi sông này, đẻ cho toàn bộ thế giới không dám... xâm phạm đến một tấc đất của một mảnh núi sông này.
Hắn còn nói, một mảnh núi sông thái bình, thì luôn phải có trả giá lớn, mà trả giá lớn đó chính là sinh mạng của người người, hắn nguyện ý dùng chính sinh mạng của mình dâng cho mảnh đất này.
Một cái chớp mắt kia, Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh nói về giấc mộng thật sự của mình, cả người đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Cô chưa từng nghĩ đến, bề ngoài nam sinh này thoạt nhìn sạch sẽ như vậy, một người con trai khi mở miệng không hề có một chút đứng đắn, bị ba mình dùng bạo lực lại bày ra thái độ không sao cả, vậy mà dưới đáy lòng lại cất giấu một giấc mộng đầy nhiệt huyết về núi sông.