Lúc môi cô còn cách hắn một khoảng rất xa, hắn giả vờ như không biết cô muốn làm gì, lơ đãng quay đầu, giả vờ như nhớ đến chuyện gì đó, mở miệng: “À, Hạ Y….”
Toàn thân Hạ Y hoàn toàn bất động, lông mi run rẩy đến kỳ cục.
“Trong cốp xe của anh có một túi táo, là buổi sáng lúc đến định đưa cho em nhưng quên lấy ra, em xách lên đi.”
Nói xong, Tần Gia Ngôn liền mở cửa xuống xe, đến cốp sau ôm túi táo, vòng đến chỗ cô ngồi, mở cửa xe cho cô.
Hạ Y cố gắng tỏ ra tự nhiên xuống xe, cười yếu ớt nhận túi táo của hắn.
“Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.” Tần Gia Ngôn nói.
“Ừ, anh cũng vậy, lái xe chậm một chút.”
“Ừ.” Tần Gia Ngôn đáp một tiếng, nhìn chằm chằm Hạ Y một chút, sau đó vòng qua đầu xe, đi về phía ghế người lái.
Hắn kéo cửa xe, Hạ Y lại gọi tên hắn: “Gia Ngôn!”
Tần Gia Ngôn cầm cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Y.
Hạ Y muốn nói lại thôi, như có gì muốn hỏi nhưng cuối cùng lại không thể nào hỏi ra được, chỉ nói: “Anh về nhà đừng làm việc quá khuya, sức khỏe quan trọng.”
Tần Gia Ngôn cười: “Được, em mau lên lầu đi!”
Hạ Y gật gù, nhìn Tần Gia Ngôn vài lần mới quay người đi vào.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Hạ Y nữa, đáy mắt Tần Gia Ngôn lại trở nên cô đơn.
Hắn rõ ràng cả ngày nay chẳng làm chuyện gì nặng nhọc đến nỗi tốn công mất sức, nhưng lúc này hắn lại cực kỳ mệt mỏi, ngồi co quắp trong xe.
Hắn không ngốc, đương nhiên biết hành động lúc nãy của Hạ Y là muốn làm gì, nhưng mà hắn có cố thử hôn Hạ Y bao nhiêu lần vẫn làm không được.
Đó là loại phản ứng theo bản năng của thân thể.
Hạ Y cho dù tốt đến đâu, là người hắn chọn cùng hắn đi đến hết quãng đời còn lại nhưng cô không phải Tô Tình, trong đáy lòng hắn cứ mãi không thể chấp nhận được sự thật này.
Mặc kệ thân thể hắn có thể tiếp thu được hay không, hắn đều sẽ cố gắng thay đổi bản thân.
Bởi vì chuyện của hắn và Tô Tình đã đi đến bước đường cùng rồi.
-
Một ngày ngẫu nhiên gặp Tô Tình hai lần, cũng không làm thay đổi sinh hoạt của Tần Gia Ngôn, cũng không dao động việc kết hôn của hắn và Hạ Y.
Đêm đó Hạ Y chủ động, tuy rằng hắn có từ chối nhưng như vậy có thể hiểu rõ, Hạ Y không ngốc, trong lòng cô rất rõ, tuy rằng lúc gặp hắn hắn vẫn vui vẻ cười khanh khách nhưng mà Tần Gia Ngôn vẫn có thể cảm nhận được cô không vui.
Thàng ngày lặng lẽ trôi qua, ngày đính hôn ngày một đến gần, ngay ngày thứ hai trước khi đính hôn, Tần Gia Ngôn lại nhận được ba tin tức.
Tin thứ nhất là một tin tốt.
Tin thứ hai là một chuyện cũ.
Tin thứ ba là một cơn ác mộng.
Ngày đó, sáng sớm sáu giờ rưỡi, Tần Gia Ngôn đang chìm trong giấc ngủ lại nhận được điện thoại của Tần Chỉ Ái.
Bị quấy rầy giấc ngủ, tâm tình của hắn có chút không vui, lúc đang nhận điện thoại của chị gái lại ôn hòa hỏi: “Chị, có chuyện gì?”
“Gia Ngôn, trước đây không lâu chị có nói với em về việc anh rể em đang tìm người giúp gia đình chúng ta năm đó có đúng không? anh rể em đã tra ra được rồi, hôm nay anh ấy đã nói họ tên người đó cho chị biết, mẹ nói hôm nay muốn đi gặp cô ấy, vì vậy em dậy đi, mau thay đồ rồi đến đây.”
Tần Gia Ngôn hồi phục lại tinh thần trong nháy mắt, sau khi đáp lại Tần Chỉ Ái, liền rời giường, rửa mặt thay đồ, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.