Chỉ một câu đơn giản của em gái đã khiến con tim Trình Trục như sắp tan chảy.
Mẹ kiếp, em gái ta thật sự quá đáng yêu!
Với tâm lý và đẳng cấp hiện tại của Trình Trục, những nữ nhân bình thường hoàn toàn không thể chạm tới trái tim của hắn. Nhưng riêng Tiểu Dữu Tử, chỉ cần nữ hài làm nũng, dù là cái gì đi nữa hắn đều không chối từ.
Mất não, trực tiếp mất mẹ não luôn!
Sao lại không thể tặng công chúa điện hạ một tòa lâu đài?
Kiếm tiền, cả đời này đều phải nỗ lực kiếm tiền!
Trình Trục vừa uống canh đậu xanh vừa đắm chìm vào những hồi ức...
“Nghĩ kĩ lại, đối với Tiểu Dữu Tử, lòng ta vẫn còn nhiều tiếc nuối.”
Trong ký ức của hắn, muội muội khi còn bé rất hoạt bát và tinh quái. Nhưng từ khi lên trung học cơ sở, em ấy ngày càng hướng nội. Sau này Trình Trục mới phát hiện ra, lúc đó, nữ hài bị các nữ sinh khác trêu chọc vì dậy thì sớm. Bộ đồng phục rộng cũng không giấu được đường nét cơ thể mình. Sau lưng Trình Dữu, chúng bí mật gọi cô bé là “nhỏ lẳиɠ ɭơ”. Điều này khiến cho Tiểu Dữu Tử bắt đầu khom lưng giấu ngực, lâu ngày, dáng người cũng không sửa lại được nữa. Cứ thế, em ấy ngày càng tự ti. Mà đối với nữ sinh, dáng vẻ và khí chất thật sự rất quan trọng. Cùng một khuôn mặt, khi phối hợp với dáng vẻ và khí chất khác nhau, lại có thể phát sinh những biến hóa kinh thiên động địa.
Mãi về sau, khi nghe bạn thân của Tiểu Dữu Tử kể lại những chuyện này, Trình Trục tức giận đến mức muốn xé nát mấy cái miệng chết tiệt của đám nữ sinh kia. Cô bạn đó rất thích trò chuyện với Trình Trục, cô ta cảm thấy rằng anh trai của bạn thân hoàn toàn khác với các nam sinh còn lại trong trường.
Về sau, Trình Trục dùng vài trăm nhân dân tệ cho Trình Dữu tham gia một lớp Pilates. Ngoài ra, hắn còn thuê một người có chuyên môn đặc biệt để chỉnh sửa vóc dáng cho em ấy.
Nhưng lại rất khó để thay đổi tâm tình...
Hắn nghĩ thầm: “Từ giờ mình cần phải quan tâm em ấy nhiều hơn.”
Tới đây, hắn liền đứng dậy đi vào bếp sau quán ăn. Trình Đông nhìn thoáng qua con trai mình, không nhanh không chậm nói: “Đến rồi à? "
Trình gia nổi danh trọng nữ khinh nam, Trình Đông đối xử với con gái nhà mình nhiệt tình như lửa, là một kẻ cuồng con gái chính hiệu, còn đối với con trai thì lại là hình thức nuôi thả, chỉ cần ngươi đừng ra ngoài gây họa là được.
“Cha, ta có thể giúp gì không?" Trình Trục hỏi.
Trình Đông vừa làm thịt xào sả ớt vừa ngạc nhiên nhìn hắn, chỉ nói được mấy chữ: "Ra ngoài bật điều hòa đi.”
Trình Trục cũng không chèo kéo, ngoan ngoãn rời khỏi phòng bếp. Lão Trình nhìn bóng lưng con trai, lẩm bẩm nói: “Thật là kỳ lạ, cái tên lười biếng này sao hôm nay lại chủ động giúp mình?”
Trình Trục ngồi xuống bàn ăn, trong lòng bắt đầu tính toán: "Nếu như ta nhớ không lầm, năm nay nhị thúc sẽ tới lừa hết sạch tiền, khiến nhà ta tán gia bại sản, mấy năm tới lão Trình sẽ rất vất vả."
"Thân thể của cha về sau vẫn luôn không được tốt, có lẽ là bởi vì mấy năm nay sống quá mệt mỏi."
Thế giới của những người nghèo chính là như vậy, phàm là chuyện có thể xử lý bằng tiền thì lại dùng sức khỏe, sinh mệnh, thời gian, tôn nghiêm,... những thứ còn quý giá hơn tiền để giải quyết.
Con người mà, khi còn trẻ thì dùng sức khỏe để đổi lấy tiền, đến khi sinh bệnh lại phải dùng tiền mua lại sức khỏe.
Sự nghiệp của Trình Trục sau này coi như thuận lợi, hơn nữa hắn đặc biệt quan tâm đến ba mẹ nên sức khỏe của lão Trình ngày càng cải thiện, mẹ hắn - Hứa Vận cũng ngày càng trẻ ra.
Cũng may, tốc độ kiếm tiền của hắn nhanh hơn tốc độ ba mẹ già đi. Thật ra, ở ngoài kia không có nhiều người may mắn như vậy, con cái muốn dưỡng nhưng phụ mẫu lại chẳng đợi được…
Trình Trục nghĩ thầm: “Dù sao cũng đã trọng sinh, phải để cho hai người bọn họ sống thoải mái hơn một chút."
Kiếm tiền, còn phải là kiếm tiền với tốc độ nhanh nhất!
Nghĩ đến đây, hắn lập tức cầm điện thoại, mở WeChat. Để kiếm được “hũ vàng đầu tiên”, hắn cần phải liên lạc với một người. (1)
Người này tên Giang Vãn Châu, ngoại trừ Vương An Toàn, hắn cũng được xem là một người bạn thân thời thơ ấu của Trình Trục. Hai người cùng lớp tiểu học, cùng lớp trung học cơ sở, lại cùng trường cấp ba, có thể nói là cùng nhau lớn lên. Hai chữ Vãn Châu lấy từ "thuyền đánh cá hát muộn, tiếng ca vang vọng trên bờ Pengli nghèo." (2)
Ừm, Câu thơ này trích từ "Lời nói đầu của Đằng Vương Các Tự" mà khiến mọi người khi còn là học sinh khổ đến chết đi sống lại.
Khi đó, hắn cảm thấy vô cùng đau đầu với việc học thuộc lòng. Nhưng sau khi rời khỏi môi trường học đường, theo tuổi tác lớn dần, hắn hiểu được những bài học trong sách ngữ văn lúc ấy hóa ra tất cả đều là những viên ngọc sáng.
...
-----------------------------------
(1) ý là số tiền lớn đầu tiên kiếm được trong đời
(2) Câu này được lấy từ "Lời nói đầu của Đằng Vương Điện" do Vương Bá đời Đường viết.