Ngồi trên chuyến xe bus chạy nội thành Hàng Châu, Trình Trục nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn cảm thấy mọi thứ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Ta sống 2 kiếp người…
Hắn tự nhủ: “Hiện tại, giá nhà ở Hàng Châu cũng không đắt như sau này.”
Đúng lúc ấy, chiếc xe buýt đi ngang qua một tòa bất động sản mà Trình Trục đã mua ở thời không kia, hiện tại nó vẫn còn chưa bị dỡ bỏ. Trình Trục tức giận nói: "Khốn kiếp! Lão tử mua xong còn chưa kịp tân trang, thậm chí còn chưa kịp ở, vậy mà cứ thế trọng sinh!"
Đột nhiên trong lòng hắn đặt ra mục tiêu, nhất định tranh thủ mua lấy một căn khi giá nhà còn thấp để tự bù đắp cho chính mình. Hắn lẩm bẩm: "Bây giờ là năm 2014, mặc dù chỉ là quay về vài năm, nhưng thực ra có rất nhiều cách để kiếm tiền."
Ngay khi hắn đang liều mạng nghĩ cách thì điện thoại reo, là tin nhắn WeChat của Lý Hân Duyệt: “Lần này ta và ngươi thật sự kết thúc.”
Lại bài ca cũ, hắn có chút khinh bỉ đoạn tin nhắn này.
Có nhiều người thật kỳ lạ, rõ ràng trong lòng muốn đối phương giữ mình lại, nhưng cứ thích chèn ép đối phương bằng những lời nói cay nghiệt, tỏ ra rằng nếu ngươi không xuống nước thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Vương An Toàn ngay lập tức hóng hớt. Đều là sinh viên với nhau, cũng không cần giấu diếm như vậy. Do đó, trong ký túc xá của trường đại học sẽ luôn có quân sư vừa đọc trộm WeChat vừa dạy ngươi cách trả lời. Tuy nhiên, khi nhìn thấy tin nhắn đáp lại của Trình Trục, Vương An Toàn trợn tròn mắt.
Chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Được thôi."
Sau đó, hắn thấy trạng thái "đang nhập" bắt đầu hiển thị ở đầu hội thoại, sau đó biến mất rồi đổi thành “Duyệt Duyệt đã xem", xong lại đổi thành "đang nhập". Sau nhiều lần lặp lại, bên kia trả lời: “Hủy kết bạn đi.”
Trình Trục ngay lập tức xóa Lý Hân Duyệt ra khỏi danh sách bạn bè. Toàn bộ hành động như nước chảy mây trôi, lúc đầu hắn còn định chặn trước rồi mới xóa, nếu vậy thì sẽ vĩnh viễn không nhận được yêu cầu kết bạn của đối phương. Vương An Toàn ở một bên quan sát, trong lòng cảm khái: "Sao Trục ca lại thuần thục như vậy, cứ như đã làm loại chuyện này rất nhiều lần?"
Hắn thẫn thờ: "Xóa thật rồi à? Trục ca, ngươi thật sự xóa cô ta khỏi vòng bạn bè sao?"
Nghe vậy, Trình Trục thản nhiên: "Nếu không thì sao?"
Người ta muốn sao thì ta làm như vậy, còn phải thế nào?
Vương An Toàn không nhịn được nói: "Trục ca, Lý Hân Duyệt hẳn là sẽ tức chết cho mà xem."
Trình Trục cười trừ: "Thật ra ta đối xử với cô ta như vậy, cũng xem như không tệ.”
“Hả?” Vương An Toàn không hiểu.
"Với tính cách của Lý Hân Duyệt, khi lên đại học, cô ấy sẽ đá ta, rồi sa vào vòng tay kẻ khác."
“Hmm?” Vương An Toàn càng thêm mơ hồ.
“Nhưng mà đó là chuyện của sau khi lên đại học và chúng ta yêu xa. Ngươi ngẫm mà xem, thật ra ta hoàn toàn có thể nhân dịp nghỉ hè tiếp tục yêu đương với Lý Hân Duyệt.”
Như vậy, ngày nào cũng được hôn, ngày nào cũng được ôm. Kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng, lấy đẳng cấp hiện tại của hắn, tùy tiện cũng có thể ăn cô ta sạch sẽ, nên giải tỏa cái gì thì giải tỏa cái đó. Sau đấy chờ đến khi xa nhau là được.
Tiến hành tận dụng tài nguyên trong lúc thời gian có hạn ấy mà.
Đối với loại gái hư nửa vời như Lý Hân Duyệt, nói thật, Trình Trục thậm chí sẽ không thấy áy náy chút nào. Tất nhiên, Vương An Toàn không thể hiểu tất cả những điều này, hơn nữa Trình Trục không có ý định giải thích.
Đột nhiên Trình Trục nghĩ tới câu nói của một người được cư dân mạng ca tụng là “tổ sư gia”. Mặc dù hắn không định áp dụng câu nói kia cho Lý Hân Duyệt, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại, hắn quyết định ghi nhớ, cảm thấy nó có giá trị tham khảo nhất định.
Vương An Toàn ở một bên quan sát, thấy Trình Trục mở bản ghi nhớ trên điện thoại, bắt đầu viết.
Khi nhìn thấy nửa câu đầu tiên, hắn cảm thấy nó rất bình thường, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn nôn. Nhưng khi đọc tới nửa câu sau, hắn ngây người, hoàn toàn chết lặng …
Trình Trục viết xuống câu danh ngôn của vị “tổ sư gia” kia:
"Gái ngoan đừng phụ lòng, gái hư đừng lãng phí!"