Lý Duệ vẫn không từ bỏ, một lúc sau lại gửi tin nhắn tới: "Vấn đề không phải là nhà vệ sinh, tại sao ngươi lại cứ không chịu hiểu!"
Trình Trục cười nhạt, tất nhiên hắn hiểu rõ Lý Duệ đang nói về cái gì, chợt cảm thấy mình đã đánh giá thấp khả năng bao dung cùng ấm áp của Lý Duệ. Hắn cố tình châm chọc: "Có phải là ngươi đang cố lừa gạt ta đến để chia tiền không đấy? Muốn ta đến góp tiền phòng và tiền rượu à?"
Thấy Trình Trục có ý cự tuyệt, Lý Duệ nhanh chóng trả lời: "Làm sao có thể như thế, ta sẽ trả tiền cho cả ngươi và Hân Duyệt!"
Trình Trục phục rồi. Hắn không ngờ lớp trưởng cấp 3 của mình lại là người như vậy.
Ta thích ngươi, nhưng ngươi thích hắn, muốn gặp hắn, vậy thì ta sẽ gọi hắn đến cùng ngươi uống rượu hát karaoke, tiền ta trả!
"Con hàng này quả thật hết cứu, hết cứu thật rồi." Trình Trục thì thào: "Chẳng trách thành phố Hàng Châu gần đây nóng đến thế, thì ra là thần mặt trời Lý Duệ hàng lâm xuống nhân gian!"
Trình Trục gửi tin trên WeChat: "Lớp trưởng, ngươi thật là thú vị."
"Vậy ngươi có đến không?"
"Không, ta bận rất bận"
Trình Trục tiếp tục ngồi chỉnh ảnh. Ai ngờ sau vài phút, Lý Duệ lại gửi tin nhắn đến WeChat.
"Ngươi đến một chút thôi, ta gọi một lái xe đến nhà đón ngươi, coi như ta đang van ngươi, ngày mai mời ngươi ăn bữa cơm, được không?"
Trình Trục sống hai đời, kiến thức rộng rãi, vậy mà hiện tại cũng cảm thấy được mở mang tầm mắt, kết quả là hắn block thẳng Lý Duệ, từ chối được “mở mang”.
...
...
Ngày hôm sau, sau khi thức dậy Trình Trục lại tiếp tục chỉnh sửa ảnh. Mỗi khi hắn chỉnh sửa xong một bộ ảnh quảng cáo, hắn sẽ đăng tấm ảnh đó lên web cửa hàng trước. Bận rộn đến tận gần 5 giờ chiều, hắn nhận được tin nhắn từ Giang Vãn Châu, nói rằng mình đang lái xe tới đón hắn.
Nơi họ sẽ đi ăn là một nhà hàng đạt chuẩn Michelin. Thực ra, loại nhà hàng này cũng chưa chắc là hợp khẩu vị, nhưng Thẩm Minh Lãng thích sự hào nhoáng ở nơi này.
Trên đường, Giang Vãn Châu hỏi Trình Trục: "Ngươi đã từng ăn ở nhà hàng này chưa?"
Trình Trục nhìn hắn ta rồi nói: "Thực ra, thường thì những đầu bếp ở bình dân hay vỉa hè mới thực sự có tay nghề, làm ra những món ngon chân chính, còn những nhà hàng sang trọng, lộng lẫy, ánh đèn hào nhoáng tráng lệ, chưa từng ăn."
Trình Trục kiếp trước đã sống một thời gian dài tại Ô Thành, nhưng lại thực sự ít khi đến những nhà hàng cao cấp ở Hàng Châu.
Giang Vãn Châu nghe nói vậy thì nhìn hắn đầy khinh bỉ.
Thời gian hẹn là 6 giờ tối, Trình Trục và Giang Vãn Châu đến lúc 5 giờ 45 phút. Trong khi Giang Vãn Châu tìm chỗ đỗ xe, Trình Trục đã sớm lấy điện thoại nhắn tin vào trong nhóm trò chuyện hỏi xem Thẩm Khanh Ninh và Lâm Lộc đã đến chưa.
Lâm Lộc nhanh chóng trả lời: "Còn khoảng năm, sáu phút nữa."
Sau khi Giang Vãn Châu đỗ xe, liền tỏ ý cả hai cùng đi vào trong. Nhưng Trình Trục lại lắc đầu: "Đợi một chút, chờ biểu tỷ ngươi và Lâm Lộc."
"Làm gì?" Giang Vãn Châu có chút không hiểu.
"Biểu ca ngươi tổ chức sinh nhật, chắc chắn còn mời bạn bè khác, ngươi có quen họ không?" Trình Trục hỏi.
"Biết vài người, nhưng đa phần là không quen lắm." Giang Vãn Châu nói.
"Thế thì tốt rồi, chờ hai người họ đến chúng ta cùng vào, như vậy sẽ dễ ngồi cùng nhau hơn. Nếu không thì có thể sẽ bị phân tán."
"Ngồi cạnh người chúng ta không quen, không có gì để nói, chẳng lẽ tới để nhìn nhau sao." Trình Trục nói.
Giang Vãn Châu nghe thấy hợp lý liền đồng ý: "Cũng đúng, chờ mấy phút vậy."
Tất nhiên, cả hai đều sẵn lòng đợi trong bãi đỗ xe cũng là vì Lâm Lộc nói chuyện rất thẳng thắn thật thà. Khi Google map nói còn vài phút, cô cũng sẽ nói rõ là còn vài phút. Không giống như một số người, cho dù họ mới ra khỏi nhà, bạn hỏi họ đã đến đâu, họ nói chỉ còn qua hai đèn giao thông là đến rồi.
Sau một lúc hỏi lại thì họ lại lý do: "Hơi bị tắc đường."
"Những loại người này không cần phải chờ, cao su một lần rồi sẽ cao su mãi."
Không lâu sau đó, Thẩm Khanh Ninh lái chiếc Land Rover màu trắng của mình đến. Bên trái chiếc Mercedes G-Class của Giang Vãn Châu có một chỗ đỗ trống, cô thành thạo lùi xe vào chỗ đậu.
Lúc chiếc xe đang lùi vào, Lâm Lộc ngồi ở ghế phụ đã mở cửa sổ ra, cười thật tươi để lộ hàm răng nhỏ sáng ngời đều như bắp, đôi mắt duyên dáng cong cong tựa hai vầng trăng khuyết. Cô vẫy tay với Trình Trục và Giang Vãn Châu, gọi to lên tràn đầy năng lượng:
"Halo!!! Haloooo!!!!"
Trình Trục thấy cảnh này không khỏi cảm thán: "Con mẹ nó dễ thương quá đi mất."
Những cô gái dễ thương như vậy thường dễ dàng khiến Trình Trục vừa muốn chiếm hữu vừa muốn bảo vệ.
Hãy làm bạn gái ta đi, ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, nhất định không để những bạn gái khác phát hiện ra ngươi.