Vẻ mặt của Trình Trục rất bình tĩnh, chẳng nhìn ra được một chút hối hận hay thất vọng vì không thành công. Trong lòng hắn biết Diệp Tử là cố ý trêu chọc mình.
“Ta biết ngươi sẽ tránh cái tát ấy.”
"Nhưng ta vẫn đánh."
“Thấy ngươi chụp ảnh chán quá, sợ lần sau ngươi không dám đến, thôi thì theo ý ngươi một lần.”
"Cái này không phải quá ngọt rồi?"
“Ngọt, quá ngọt!” Hắn ngậm điếu thuốc, trong lòng thầm nghĩ mình thực sự là một nam nhân rất chu đáo.
Chỉ là, thông qua chút sóng gió vừa rồi, trong đầu Trình Trục đã có được kết luận.
"XP của lão tử là giả vờ, dựa theo đề tài kia nói đại thôi."
"Nhưng con mẹ nó hình như của ngươi là thật!"
Hơn nữa hắn cũng biết rất rõ, bây giờ bầu không khí đã ám muội tới mức này, cửa nhà vệ sinh không khóa, tức là hắn có thể tới mở. Từ chối trước, sau đó bỏ chạy, để lại khoảng trống, bất quá chỉ là một loại lôi kéo mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn mơ hồ nghe thấy một âm thanh lanh lảnh phát ra từ phòng tắm: "Pia——!"
"Tốt nhất là ngươi nên đập muỗi đi!" Trình Trục dập tắt điếu thuốc, vẫn ngồi như cũ, hướng về phía phòng vệ sinh hô to.
Trong phòng tắm, Diệp Tử vẫn mặc bộ đồ Trung Hoa, cũng không thay lại quần áo ban đầu. Tim cô lúc này đập rất nhanh, đột nhiên không nhịn được nên tự đánh mình khá mạnh, khiến hai quả đào run lên mấy hồi. Nhưng mặt cô so với mông còn đỏ hơn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Nữ nhân từng trải này biết rất rõ đàn ông khó cưỡng lại kí©h thí©ɧ, tiểu nam sinh lại càng không.
Diệp Tử thoáng nhìn qua khe cửa, mắt cũng híp lại: "Vừa rồi là như vậy, ừm... hình như là kí©h thí©ɧ hắn."
Nhưng gần một phút sau, cửa vẫn không mở. Cô tự nhiên cảm thấy có chút mất mát. Đứng trước tấm gương lớn trên chậu rửa mặt, Diệp Tử nhìn đường cong cơ thể của chính mình trong gương, lần đầu tiên trong đời cảm thấy có chút thiếu tự tin.
"Gần đây vòng eo của mình có dày hơn không?"
"Da chắc cũng không đẹp bằng học sinh cấp 3."
"Gần đây không tập thể dục, mông của dường như không còn vểnh lên như trước nữa rồi."
Bởi vì trong suốt quá trình Trình Trục không hề phản ứng, trêu ghẹo cũng vô ích, điều này càng khiến cô mất tự tin, đột nhiên cảm thấy mình chỗ nào cũng không tốt.
Sự thờ ơ liên tục của Trình Trục đối với cô mà nói, giống như vung lên một cái roi da vô hình.
-- Một roi này, đánh thẳng vào linh hồn Diệp Tử.
...
...
Buổi chụp hình đã kết thúc, hiện tại đã hơn sáu giờ tối.
Trình Trục để lại thẻ phòng cho Diệp Tử, cũng không mang hàng mẫu đi, biểu thị sẽ để lại lại cho cô tự xử lý. Phải biết rằng, loại hàng mà giữ lại mùi vị cơ thể của người mẫu, có giá rất cao trên chợ second hand Xianyu …
“Gần đây có quán KFC, ngươi muốn ăn không?” Trình Trục đói bụng nói với Diệp Tử.
"Ta đang giảm cân, không ăn bữa tối, nhưng hiện tại vẫn còn thời gian, nếu ngươi muốn ta có thể đi cùng." Diệp Tử đề nghị.
Trình Trục nhìn khuôn mặt vui vẻ của nàng, tuy không có lúm đồng tiền dễ thương như Lâm Lộc nhưng cũng vẫn có một phen phong tình.
“Vậy thì đi thôi.”
Khi tới quán ăn, Trình Trục trực tiếp đi vào bên trong, gọi một phần burger cay. Hắn thực sự đói bụng, nên cắn miếng rất to…
Vừa ăn hắn vừa nói với Diệp Tử: “Ta sẽ sớm Photoshop rồi gửi ngươi xem.”
“Ừ.” Diệp Tử khẽ gật đầu.
"Còn có việc, mười ngày nữa ta lại thuê ngươi chụp một buổi, phải để trống lịch cho ta". Trình Trục không hỏi cô có rảnh không, cũng không có hỏi cô có muốn hay không.
Diệp Tử nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút ánh sáng, sẵn sàng đáp ứng: "Được."
Rõ ràng hôm nay quay phim rất mệt mỏi, được nửa đường cô còn nghĩ mình sẽ không bao giờ đảm nhận công việc này nữa. Nhưng không hiểu sao bây giờ Diệp Tử lại có chút kỳ vọng vào lần chụp thứ hai, cô còn tính lần sau sẽ tích cực cosplay hơn.
Trình Trục vừa nhét khoai tây chiên vào miệng vừa nói: "Đừng giảm cân quá nhiều, duy trì dáng người này là được rồi! Buổi chụp của ngươi hôm nay cũng rất hoàn mỹ.”
Cả đời này của Diệp Tử đã nghe qua vô số lời người khen dáng mình đẹp, vốn dĩ sớm đã nghe chán rồi mới đúng.
Nhưng giờ phút này, không hiểu sao trong lòng lại nở hoa…