Chương 45: Tặng ngươi một món quà

...

Sau khi dỗ dành em gái ngủ, Trình Trục rón rén trở về phòng mình đặt phòng khách sạn chụp ảnh trực tuyến.

Đến thời gian đã thỏa thuận, hắn mang theo hàng mẫu, buổi chiều liền đi ra ngoài. Trình Trục không mang theo Vương An Toàn thật. "Hắn còn nhỏ, lại là sinh viên, loại chuyện xã hội như này để cho một mình ta gánh vác đi."

Ngươi nói không tiện đi theo, vậy thì ta thật sự không mang ngươi đi nữa, sẽ không cho rằng ta đang đùa với ngươi chứ?

Bởi vì buổi tối Diệp Tử còn phải đến quán bar của Thẩm Minh Lãng làm việc, cho nên thời gian chụp ảnh chỉ có thể là từ hai giờ chiều đến bảy giờ tối.

Bất quá ước chừng năm giờ là đủ rồi.

Vì để cảnh chụp đầy đủ, Trình Trục còn đặc biệt đặt một căn phòng, cũng coi như dốc hết vốn liếng. Diệp Tử vừa tiến vào phòng, nhịn không được liền nói: "Xa hoa như vậy sao? Chỉ là chụp ảnh thôi à, tối ngươi không ngủ lại hả?"

Hôm nay rõ ràng cô ta còn trang điểm rất kỹ, so với ngày thường đi làm còn xinh hơn. Thậm chí còn mang theo một cái túi lớn, cũng không biết bên trong chứa cái gì.

"Một người ngủ bên ngoài thì có cái gì tốt, ta vẫn thích giường ở trong nhà hơn." Trình Trục nhún nhún vai, nói: "Nếu ngươi muốn ngủ ở đây, chụp xong thì ngươi lấy thẻ phòng đi. "

"Được thôi." Diệp Tử cũng rất vui vẻ, để buổi tối mình có thể chụp ảnh tự sướиɠ và đăng lên vòng bạn bè.

Loại người làm bướm đêm như cô ta thường đi làm ở nơi xa quê hương, có người còn có hai nick Wechat.

Một trong số đó là tài khoản công việc, dùng để khoe thành tích, ở trong vòng bạn bè dùng mọi thủ đoạn dụ dỗ những kẻ ngốc lắm tiền đến tiêu phí. Một cái khác là tài khoản sinh hoạt, dùng để thể hiện cuộc sống tốt đẹp và tinh tế của riêng mình, chủ yếu là thể hiện năm tháng tươi đẹp.

Trình Trục vô cùng hiểu rõ điều này, chỉ cười nói: "Vậy phí người mẫu có thể giảm giá được không? "

Diệp Tử không để ý tới hắn, tự mình mở túi xách mình mang đến, ở bên trong lấy ra đủ loại son môi, còn có các công cụ như bông phấn trang điểm, phấn đánh khối, highlight, cùng với máy làm xoăn tóc.

"Chậc, không hổ là người trước kia làm người mẫu, trang điểm cũng rất chuyên nghiệp." Trình Trục khen ngợi.

Sau đó, hắn thấy một cái gì đó trong túi, không thể không nói: "Tại sao ngươi vẫn mang theo dầu tẩy trang với sữa rửa mặt vậy, các sản phẩm chăm sóc da cũng mang theo, ồ, cáp sạc điện thoại cũng có à? Ý ngươi là sao? "

Đây là những đồ vật điển hình để qua đêm bên ngoài.

Diệp Tử nghe hắn trêu chọc, cũng không thẹn thùng, ngược lại đáp trả: "Ngươi cũng không hổ trước kia làm người mẫu, ánh mắt không tệ, hiểu rất nhiều. Đã vậy thì ông chủ, ngươi nói xem ta có ý gì? "

Nói xong, cô ta còn gia tăng hỏa lực: "Tiểu soái ca, giúp chị lấy chút đồ uống đi, không phải nước khoáng nha, ta muốn đồ uống ở tủ lạnh trong phòng. "

Khi nói hai chữ đồ uống lạnh, còn cố ý chớp chớp mắt.

Mang theo trang bị qua đêm, bản thân cũng có thể uống lạnh, đúng là có chuẩn bị mà đến nha.

Chỉ tiếc, biểu hiện của Trình Trục làm cho Diệp Tử thất vọng, cô ta không nhìn thấy chút xấu hổ nào của tiểu nam sinh trên mặt hắn, ngược lại thúc giục nói: "Nắm bắt thời gian, tuy rằng chúng ta đã nói là tính phí theo giờ, nhưng thời gian tán gẫu thì không tính."

Diệp Tử im lặng, cầm lấy hàng mẫu mà Trình Trục mang đến, hỏi: "Chụp mẫu nào trước?"

"Thư ký."

Chụp hình cần phải rèn luyện, tốt nhất là bắt đầu từ việc thực hành nhiều, tuần tự tích lũy kinh nghiệm.

Diệp Tử gật gật đầu, vừa chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng vệ sinh thay trang phục, liền nhịn không được dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên một món sản phẩm.

Thay vì nói nó là một chiếc váy, thì nói là mấy sợi dây thì đúng hơn.

"Không phải chứ, lúc trước cũng không nói là sẽ có kiểu này, kiểu này ta không chụp đâu." Diệp Tử nói.

Trình Trục ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc, vắt chân lên nói: "Ta là người nói được làm được, vốn không có chụp cái này. "

"Vậy ngươi còn mang đến làm gì?" Diệp Tử cảm thấy hắn khẩu thị tâm phi.

Hắn vắt chéo chân dựa vào sofa, nhếch miệng cười: "Lần đầu hợp tác, coi như tặng quà gặp mặt. "

"Món quà nhỏ, không cần để ý." Trình Trục cố ý mang vật này đến, dùng nó thăm dò giới hạn chụp ảnh của Diệp Tử.

Hai ngón tay của Diệp Tử nhẹ nhàng bỏ xách nó, sau đó nhẹ nhàng buông xuống, bĩu môi, trong miệng lẩm bẩm: “Rất mỏng nha? "