"Xin chào tỷ tỷ seiyuu lợi hại, ta là Trình Trục, cũng rất lợi hại... Người vừa mới nhận bằng tốt nghiệp cao trung."
Trình Trục suy nghĩ một lát, mới nghĩ ra một biệt hiệu phù hợp cho mình. Bây giờ hắn giống như một account nhỏ có bảng tên trắng tinh, thậm chí còn không thể chọn được một “danh hiệu” riêng.
Lâm Lộc nghe vậy liền bị chọc cười, nói: "Ta biết ngươi, hôm đó ta cũng theo Ninh Ninh cược 0:0, dựa vào ngươi mà thắng được tiền."
Trình Trục nhìn nàng, nói ra lời khen trong lòng: "Em gái mắt to lại có má lúm đồng tiền, khi cười lên quả thật rất đáng yêu. "
Mẹ kiếp cô ấy đáng yêu thật! Hắn bắt đầu có chút hứng thú.
Vào lúc này, chủ đề nói chuyện đầu tiên là xoay quanh về bóng đá. Tuy rằng Lâm Lộc chỉ xem qua một đoạn của trận bóng, nhưng nàng trò chuyện hăng hái hơn cả.Điều này khiến cho Thẩm Khanh Ninh - người duy nhất không xem trận chung kết, hoàn toàn không xen vào được. Tính tình cô vốn lạnh lùng, không thích tán gẫu. Thế nhưng cô rất biết cách hòa nhập, người khác trò chuyện khí thế ngất trời, cô vẫn sẽ ở bên cạnh yên tĩnh lắng nghe.
Thẩm Minh Lãng vẫn luôn thán phục Trình Trục sảng khoái dùng một vạn hai mua 0:0 , hắn chân thành thỉnh giáo: "Trình đệ, làm sao ngươi đoán được mà cược 0:0?"
"Lúc nằm mơ có người báo mộng cho ta."
"Ngươi mơ thấy ai?"
"Bản thân ta của vài năm sau." Trình Trục trả lời rất nghiêm túc.
Thẩm Minh Lãng lập tức lộ ra vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, còn Lâm Lộc thì lại cảm thấy dáng vẻ lưu manh này của Trình Trục khi nói chuyện rất thú vị.
Có một câu nói như thế nào nhỉ?
—— Hài hước, là nét đẹp cuốn hút nhất của nam giới.
Lúc này, nhà hàng đã bắt đầu dọn thức ăn lên. Bởi vì mọi người gần như là tuổi tác chênh lệch không lớn, cho nên có rất nhiều chủ đề chung, bầu không khí lúc ăn cơm hoàn toàn không nhạt nhẽo.
Trò chuyện một lúc thì chuyển sang nói về cuộc sống đại học. Dù sao ở đây cũng có hai nữ thần trong trường, sau kỳ nghỉ hè sẽ lên năm thứ hai, còn có hai vị sinh viên tương lai. Thẩm Minh Lãng cũng mới tốt nghiệp được hai năm, hắn rất hoài niệm lúc mình lái Paramela đi học, cực kì phong lưu, không ngừng thay đổi các em gái ngồi ở ghế phụ.
Lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, mở miệng nói: "Đúng rồi Lâm Lộc, Ninh Ninh nói với ta, lần này lên năm hai các ngươi sẽ thuê phòng bên ngoài sao?
"Đúng vậy, chúng ta muốn sống chung, hi hi." Lâm Lộc cười nói.
“Sao tự nhiên lại muốn dọn ra ngoài?" Thẩm Minh Lãng bắt đầu nói bóng nói gió, làm re vẻ hỏi thăm tình hình học tập của em gái mình.
Thẩm Khanh Ninh ở một bên lắng nghe, hoàn toàn biết dụng ý của hắn nhưng cũng không vạch trần.
"Không có gì, chỉ là muốn ở chung thôi, hơn nữa trong ký túc xá chúng ta có một cô gái nói chuyện kì quái, ta và Ninh Ninh đều không thích nàng." Lâm Lộc nói.
"Vậy sao? Mà cũng đúng, ở đại học gặp phải bạn cùng phòng khó chịu như vậy thật sự rất đau đầu." Thẩm Minh Lãng tỏ ra mình am hiểu điều này.
"Thường xuyên phải chạm mặt, cãi nhau cũng nói không lại cô ta, rất là bực mình!"
Nói xong, Lâm Lộc còn tức giận bĩu môi nói: "Cũng không biết có cách nào trị loại người này hay không, nửa đêm ta còn thường xuyên tức giận đến mức không ngủ được, liên tục trở người, cảm thấy lần trước cãi nhau mình không chiếm được ưu thế."
Trình Trục nghe vậy, ánh mắt liếc về phía Giang Vãn Châu. Giang Vãn Châu thấy hắn nhìn mình chằm chằm, lập tức nói: "Làm sao ! Ngươi nhìn ta làm gì?"
Trình Trục không để ý tới, chỉ tiếp tục nhìn hắn. Giang Vãn Châu bị hắn nhìn chằm chằm đến mức bực mình, hùng hùng hổ hổ nói: "Ngươi có ý gì, có phải ngươi đang ám chỉ ta cũng hay ăn nói lung tung không?"
Lời của Giang Vãn Châu khiến ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Trình Trục, hắn chậm rãi nói: "Làm gì có chuyện đó, đôi khi ta cảm thấy cách ngươi nói chuyện rất hay, mọi người có thể học một chút."
"Nếu muốn chiếm ưu thế, có thể thêm một chữ [đâu*] vào phía sau câu nói." Trình Trục thản nhiên nói.
[Bên Trung, chữ "đâu 呢" cũng có rất nhiều nghĩa khác nhau. VD: thế, nhỉ, vậy,... = dùng để hỏi; nhé, nhỉ, cơ,...= dùng ở cuối câu trần thuật; đấy, rồi,... = dùng ở cuối câu trần thuật, chỉ sự việc đang còn tiếp diễn; ư,...= dùng ở cuối câu, chỉ ý ngừng ngắt.]
"Hả? Là sao, ta chưa hiểu lắm? " Lâm Lộc lập tức tỏ ra phấn khích.
Trình Trục bắt đầu dùng các loại giọng điệu khác nhau nói từng câu một: "Ngươi nói đúng rồi! "
"Thật đấy! Thật sự lợi hại đấy!"
"Làm phiền ngài quan tâm rồi!"
Đôi mắt của Lâm Lộc sáng lên, học theo ngữ khí của Trình Trục, cười hì hì lộ ra má lúm nhỏ với hắn: "Ta hiểu rồi!"