Chương 26: Món lời kếch xù (1)

Hàng Châu, trong một tiểu khu xa hoa.

Lâm Lộc đang mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, nửa nằm nửa ngồi, một bên đầu gối đang hơi nhấc lên. Cô dùng môi dưới thổi bay sợi tóc mái, tra khảo bạn thân như cảnh sát đang thẩm vấn tù nhân: "Thẩm Khanh Ninh, có phải ngươi giấu ta chuyện gì không??"

"Hả? Chuyện gì?" Thẩm Thanh Ninh không hiểu hỏi lại.

"Ngươi có phải đã bỏ sót chi tiết nào không, chẳng hạn như bạn của em họ ngươi, hẳn là rất đẹp trai nha!" Lâm Lộc nói.

"Có bệnh." Thẩm Thanh Ninh thẳng thắn đáp lại.

"Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi thấy hắn có đẹp trai không?"

Thẩm Thanh Ninh suy nghĩ một chút, khuôn mặt soái ca của Trình Trục lập tức hiện lên, nhưng cô không thừa nhận: "Dù sao cũng không phải kiểu người ta thích.”

"Ta biết rồi, hắn chắc chắn rất đẹp trai." Lâm Lộc nói.

Thẩm Thanh Ninh: "..."

Lâm Lộc hiểu rất rõ tri kỉ của mình, nữ nhân cao ngạo lạnh lùng, nói năng thận trọng, hiếm khi khen ngợi người khác. Vài người biết cách ăn nói, sẽ thay từ "xấu xí" thành "không phải kiểu ta thích" như một câu trả lời tế nhị. Nhưng Thẩm Thanh Ninh không phải loại người này. Nếu cô lảng tránh trả lời vấn đề này, vậy thì Lâm Lộc khẳng định - hắn rất đẹp trai!

"Hay là mời hắn đến cùng ăn tối?" Lâm Lộc hỏi vu vơ.

Đối với Lâm Lộc mà nói, bữa tối này không có gì bất tiện, bởi cô và Thẩm Minh Lãng coi như có quen biết. Côcũng đã gặp Giang Vãn Châu vài lần, có thể xem như bạn bè, chỉ là không thân lắm. Người lạ duy nhất là nam sinh bí ẩn đã kiếm được hơn một vạn tệ một cách không rõ kia. Lâm Lộc thật sự đã có khoảng thời gian vui vẻ khi xem trận bóng này, bởi cô rất thích thú với biểu cảm “trừng mắt chó” trên gương mặt của lão cha nhà mình.

“Lúc đầu ta bảo cược 0:0, hắn còn không chịu nghe theo ta!" Lâm Lộc oán trách trong lòng.

Thẩm Thanh Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, để ta thử hỏi mấy người trong nhóm xem sao..."

Lâm Lộc nghi ngờ: "Nhóm? Ngươi và Trình Trục còn ở chung một nhóm?"

"Ngươi đang nói gì vậy? Ý ta là nhóm của gia đình ta. Ta sẽ nói với ca và tiểu đệ rằng ngươi cũng đến.” Thẩm Thanh Ninh thở dài: "Ngươi có thể bớt nghi thần nghi quỷ được không? ”

“Ồ, rất tốt!" Lâm Lộc nói: "Ha ha, có thể cùng ăn cơm tối với anh chàng đẹp trai rồi.”

“Chỉ được cái miệng lưỡi lợi hại." Thẩm Thanh Ninh chế nhạo.

"Ngươi chưa hôn qua, làm sao biết được, hử?”

Lâm Lộc đổi giọng, thanh âm đầy mê hoặc, cảm giác như nhấn mạnh âm cuối của câu, giọng điệu hơi trầm xuống, cứ như đã đổi thành giọng của người khác.

Điều đó khiến tiếng “hử” của cô trở nên rất gợi cảm.

Thẩm Khanh Ninh không chịu nổi bèn nói: “Vô dụng, loại năng lực này của ngươi cũng chỉ có thể dùng với nữ nhân như ta, chẳng làm nên trò trống gì.”

"Hì hì!" Lâm Lộc không để bụng, ngược lại cảm thấy rất tự tin, nói: "Ta chưa gặp được ý trung nhân thôi, nếu gặp, ta chọc chết hắn cho ngươi xem!”

...

Sau khi được đưa đến khách sạn, Trình Trục và Giang Vãn Châu đã xem sang một tập khác của “Nàng tiên nhỏ BaLaLa”.

Trong thời gian quảng cáo, Trình Trục nói chuyện phiếm cùng bạn bè trên điện thoại.

"Nói chuyện với ai mà vui vẻ thế?" Giang Vãn Châu hỏi, nghi ngờ người kia là Lý Hân Duyệt.

Bọn họ đã chia tay rồi quay lại rất nhiều lần, Giang Vãn Châu đều chứng kiến tất cả, cho nên dù Trình Trục giải thích cam đoan thế nào, hắn cũng vẫn giữ thái độ dò xét.

“Diệp Tử, bartender làm việc ở quán bar của anh họ ngươi.” Trình Trục thẳng thắn trả lời.

“Ồ, bây giờ các ngươi đang trò chuyện sao??" Giang Vãn Châu ngạc nhiên: "Nói gì vậy?"

“Sεメting.” Trình Trục nói rất nhỏ, sợ rằng Tiểu Dữu Tử nghe thấy. (1)

Giang Vãn Châu trừng mắt, không nhịn được cho Trình Trục một phát “hóa cốt miên chưởng”Giang Vãn Châu kinh ngạc: "Ngươi không lẽ muốn cùng cô ta yêu đương?"

“Hả? Sao có thể chứ?” Trình Trục nói.

“Vậy mà các ngươi còn chat sεメ với nhau?"

“Không yêu đương thì không được trò chuyện sao? Ngươi không hiểu đâu, cô ấy rất hữu dụng với ta.”

“Có ích gì cơ?”

"Ta đã nói sắp tới ta sẽ kinh doanh thương mại điện tử, cô ấy hứa rằng sẽ chụp ảnh và quảng bá giúp ta khi có thời gian.” Trình Trục nói: “Hơn nữa, Diệp tử thực sự là một đối tác rất tốt!”

"Chuyện này có gì to tát chứ, ta cũng có thể tự chụp.” Giang Vãn Châu nói.

“Ngươi?” Trình Trục nhìn hắn từ trên xuống dưới, chán ghét nói: "Ngươi chắc chắn không được."

"Tại sao? Ngươi rốt cuộc định bán cái quái gì, lúc thì nói khảo sát thị trường, lúc thì nói làm thương mại điện tử?"

"Bí mật. Khi nào hoàn thành ta sẽ nói." Trình Trục trả lời một cách thần bí.

Vãn Châu có chút khó chịu: “Ồ, lại còn giả thần giả quỷ, lại đề phòng cả ta, Giang tổng ta nhìn không vừa mắt mấy trò buôn bán cỏn con này của ngươi đâu.”

Trình Trục vỗ vỗ vai hắn nói: "Không phải còn chưa bắt đầu sao. Nói trước bước không qua, bây giờ ta nói càng nhiều, sau này không thành sẽ càng mất mặt. Sau khi nó hoàn thành, ta hứa sẽ kể cho ngươi đầu tiên."

“Hừ, ta cũng chưa bao giờ cười nhạo ngươi.” Giang Vãn Châu oán trách thêm vài câu, sau đó cũng không tiếp tục hỏi nữa.

...

...