Editor: Dương Gia Uy Vũ
Dù sao thì thân thể Mộc Khanh Khanh vẫn chưa nảy nở, kɧoáı ©ảʍ thân thể đạt được thông qua cao trào rất ít, điều khiến cô sung sướиɠ nhất vẫn là kɧoáı ©ảʍ thu hoạch được trên tâm lý khi ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Dung Ly. Truyện chỉ đăng duy nhất trên truyenhdt.com @DuongGiaUyVu. Không có thể lực trói buộc cô, ba bản thể thay phiên ra trận, động tác mỗi một lần đều có thể kí©h thí©ɧ các điểm nhạy cảm trên người Dung Ly, đạt được từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đặc sệt mỹ vị.
Thời gian chín mươi phút hoan ái mà nói vẫn có cảm giác chỉ trong một cái búng tay. Dung Ly đã không nhớ nổi chính mình bắn vào trong miệng Mộc Khanh Khanh bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy vẫn còn lần cao trào bắn tinh tiếp theo đang chờ hắn, cự vật đang hưởng thụ môi lưỡi mềm mại hầu hạ đột nhiên chịu vắng vẻ, Dung Ly không thích ứng đỉnh đỉnh eo, nhưng đυ.ng chạm đến lại vẫn chỉ có không khí.
Nhìn lại giữa hai chân, một bé gái mắt phiếm nước, đáng thương hề hề chu cánh môi hơi sưng đỏ, “Miệng đau…”
“Đã làm đến mức này rồi, chỉ cần hết lần này rồi dừng nhé?” Trong miệng Dung Ly thốt ra chính là ngữ khí thương lượng, nhưng động tác lại mang theo kiên định tàn nhẫn hoàn toàn trái ngược, hắn trực tiếp đem cự rễ sưng to hướng giữa hai chân cô, nhẹ nhàng ma sát ngay bắp đùi.
Làn da ngay bắp đùi phá lệ kiều nộn bỗng nhiên bị nhiệt độ nóng bỏng đánh úp lại, làm Mộc Khanh Khanh hoảng sợ, trong lòng run run rẩy rẩy, mãi cho đến khi Dung Ly bắt đầu chậm rãi thọc vào rút ra, cô mới hiểu được, chân giao play đã bắt đầu rồi…
Xúc cảm tinh tế bóng loáng mịn màng, côn th*t thô tráng thấm đẫm nhiệt năng…
Một khắc trước khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng cháy bắn ra, Mộc Khanh Khanh cong thân thể, vội vàng hút từng dòng dịch trắng vào miệng mình, thích ý hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Dung Ly hầu như không còn, mang theo chút chờ mong và ác ý chưa đã thèm, cô cọ đến trước lỗ tai Dung Ly, dùng thanh âm ngọt ngấy làm nũng: “Nữa đi, em vẫn có thể dùng chân giúp anh ra mà? Đúng rồi đúng rồi! Còn có thể dùng tay!” Đầu lưỡi thơm mềm cuốn lấy bên tai hắn, Mộc Khanh Khanh một chút cũng không màng thân thể thoáng chốc cứng đờ của Dung Ly: “Hôm nay em vẫn chưa ăn no…”
Vui sướиɠ mê hoặc nhân tâm mãnh liệt qua đi, tiểu Dung Ly đã không ngừng chiến đấu hăng hái gần hai tiếng đã có chút đau. Nhưng đây thật sự không phải lỗi của hắn…
Liên tục nửa tháng, mỗi ngày Dung Ly đều phải có đại khái khoảng hai mươi tiếng đồng hồ dùng vào việc nằm mộng xuân, phân lượng mộng tinh vẫn luôn duy trì trên trục hoành rất cao, vốn dĩ bởi vì những giấc mộng đó mà khiến Dung LY lăn lộn đến có chút thận hư, hai ngày này trong trò chơi lại là những ngày tháng sống mơ mơ màng màng quá xa hoa lãng phí, do dự mấy phen, vẫn mở miệng: “Chuyện này… Còn, còn muốn nữa không? Không phải hay nói phát triển không ngừng mới là đạo lý đúng đắn à…”
Còn chưa nói xong, bên tai Dung Ly liền truyền đến từng trận tiếng cười rõ ràng, không khí kiều diễm tràn ngập quanh thân hai người lập tức trở nên sinh động tươi sáng.
Mộc Khanh Khanh ôm cổ hắn, thân thể rúc vào trên người theo động tác cười cũng run run không ngừng, tiếng cười đứt quãng quá phận tràn đầy chế nhạo: “Ái chà chà! Không được thì không được đi! Còn muốn phát triển không ngừng nữa chứ ha ha…”
Nhẹ nhàng túm lấy tai nhọn hơi phiếm hồng của hắn, “Em cũng sẽ không thật sự ép anh cho em ăn no đến mức hư thận, ép khô rồi người đau lòng chịu tội vẫn là em mà ha ha! Vậy mà anh còn quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy! A ha! Tức cười quá…”
Mộc Khanh Khanh lo trêu đùa Dung Ly chỉ thấy tai hắn hơi phiếm hồng, lại không thấy được hai tròng mắt hắn đã ngầm ẩn chứa nguy hiểm.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên truyenhdt.com @DuongGiaUyVu
Đột nhiên bị hai cánh tay hữu lực bế lên, Mộc Khanh Khanh còn đang cười không ngừng chợt ngẩn ra, nháy mắt tiếp theo miệng cô đã hoàn toàn bị lấp kín bởi người mình vừa chọc giận.
“Hửm —— không được? Thận hư? Để xem ai ép khô ai trước ư a…”
…
Không đề cập tới Mộc Khanh Khanh và Dung Ly trên đường đi làm được đủ loại chuyện hoang đường hương diễm, Dung Ly vừa mới đi vào thành Filotes, liền gặp một cố nhân.
Lục Thần.
“Sao anh lại thất thần thế? Nhanh lên nào!” Giọng nữ kiều tiếu linh động, nghe như ghét bỏ oán trách, lại mang theo nũng nịu và thân mật không dễ phát hiện.
“Linh nhi, chờ, chờ đã…” Gọi về bước chân đã ra khỏi thành của cô ta, Lục Thần có chút kinh nghi nhìn hai thân ảnh đan xen bên nhau kia.
Lam Linh Nhi bĩu môi, bất mãn oán giận với Lục Thần: “Sao nữa! Nếu không đi sớm một chút, chúng ta sẽ bỏ lỡ thời gian đổi mới Boss…” Đợi một hồi, không nghe được lời an ủi và giải thích như trong dự đoán, Lam Linh Nhi buồn bực xoay người trừng Lục Thần, lại phát hiện tầm mắt của y căn bản không hề nhìn mình mà vẫn luôn chăm chú vào một thân ảnh khác!
“Dung Ly, sao vậy…” Mộc Khanh Khanh ngồi trên cổ Dung Ly, khi thấy nơi tầm mắt hắn đang hướng đến, lập tức không chút khách khí túm lấy tai nhọn của hắn, “Hái hoa ngắt cỏ, phong lưu đa tình, có mới nới cũ, đi mau đi mau!”
Khi thấy được nữ tinh linh mỹ mạo sáng ngời mặc áo lam hồng, bên cạnh là chiến sĩ nhân loại lưu manh đẹp trai, còn là ở địa điểm như thành Filotes này, ngoại trừ một đôi cộng sự Lam Linh Nhi và Lục Thần này thì còn có thể là ai! Còn có ánh mắt chuyên chú nóng bỏng kia của Dung Ly, mới lần đầu tiên nhìn thấy Lam Linh Nhi vậy mà dám đỏ mặt… Là đang hoàn toàn làm lơ người còn đè lên người hắn là cô đây chắc!
“Được được được…” Dung Ly bị nhéo mệnh môn nịnh nọt gãi gãi thịt mềm trên đùi Mộc Khanh Khanh, “Đi ngay đây.”
Thu hồi ánh mắt phẫn nộ sắp không che giấu được, Dung Ly cũng không hề nhìn Lục Thần nữa, nghe lời thuận theo tiếp tục cất bước đi về phía trước.
“Này! Nam tinh linh phía trước kia! Đứng lại!”
“…”
“Nói ngươi đó! Không nghe thấy hả!”
“…” Dung Ly dịch sang trái một bước, không hề có ý định dừng lại, dưới sự chỉ dẫn của tinh linh nhỏ bé trên cổ tiếp tục tiến về phía trước.
Trước giờ chưa từng bị ai ngó lơ như vậy, Lam Linh Nhi nổi giận đùng đùng bắt được ống tay áo của Dung Ly, “Ngươi! Ngươi cái tên tinh linh này làm sao vậy chứ!”
Hất tinh linh đang quấn lấy ống tay áo mình một cách khó hiểu ra, “Có chuyện gì sao?” Xa cách lạnh nhạt.
Lam Linh Nhi thở dốc vì kinh ngạc, thật sự không thể tin được vậy mà sẽ có người không cho cô ta mặt mũi như vậy, trên mặt kiều diễm mỹ lệ cũng thêm hai mảnh diễm sắc buồn bực, ngữ khí hừng hực mở miệng nói: “Ta muốn sủng vật của ngươi, ra giá đi!”
Nếu không phải coi trọng tiểu sủng vật tinh linh này, cô ta thật sự không muốn cùng hắn nói nữa, vì thế lời nói ra khỏi miệng cũng không mang theo một chút khách khí nào, tất cả đều là tự cao và ngạo mạn kiêu căng khinh người.
“Không bán.” Dung Ly cũng đã có chút không kiên nhẫn, chỉ dùng hai chữ để trả lời vấn đề buồn cười này.
“Ta có thể dùng trang bị để đổi sủng vật của ngươi, chỉ cần yêu cầu của ngươi không quá phận, ta đều có thể trao đổi.”
Trong《 Nghịch Vận 》, sủng vật có thể huyễn hóa ra hình người thật sự là thiếu lại càng thiếu, mỗi một con đều là cấp bậc quý hiếm, chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu. Nhưng tinh linh nho nhỏ mang dáng vẻ trẻ con này, dung nhan tinh xảo hồn nhiên, tai nhọn tinh linh kiều tiếu… Đã chọc mạnh trúng điểm manh của cô ta! Cô ta nhất định phải có được tiểu tinh linh này!
Lục Thần vẫn luôn ngốc lăng ở bên cạnh không dám hé răng, sắc mặt như tro tàn kéo kéo Lam Linh Nhi đang một chút cũng không muốn nhượng bộ, có chút trầm thấp nhẹ giọng nói: “Linh nhi… Chúng ta đi trước đi, đến giờ đổi mới Boss rồi.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~