Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ép Khô Nam Phụ

Chương 70

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Dương Gia Uy Vũ

🎣🎣🎣🎣🎣🎣🎣🎣🎣🎣🎣🎣🎣

“Đi ra ngoài!” Dung Ly vẻ mặt u ám, vô tình trách mắng quản gia đang khom người đứng thẳng ngoài khoang trò chơi.

Quản gia mặt đầy mặt vô tội há to miệng, sau khi do dự, vẫn thật cẩn thận mở miệng, ngữ khí thành khẩn, “Thiếu gia, có cần tìm bác sĩ Trương đến không? Chỉ số thân thể biểu hiện trên khoang trò chơi của cậu…”

Dung Ly nổi giận đùng đùng ngắt lời quản gia, “Tôi không sao! Chú nhanh ra ngoài đi!”

Mệnh lệnh của thiếu gia không thể không nghe theo, bất đắc dĩ quản gia chỉ có thể lựa chọn đi về phía cửa, trong lúc đi lại quay đầu nhìn thoáng qua thiếu gia nhà mình, sau khi thiếu gia tỉnh dậy thân thể vẫn luôn cứng đờ bất động, trong lòng quản gia vẫn còn một chút lo lắng.

Đây vẫn là lần đầu tiên khi thiếu gia ở trong trò chơi lại bị khoang trò chơi phát ra cảnh báo vì năng lượng cơ thể không đủ, còn nghiêm trọng đến mức trực tiếp bị hệ thống trò chơi cưỡng chế rời khỏi…

Sau khi thấy thân ảnh quản gia hoàn toàn biến mất khỏi phòng mình, Dung Ly khẽ thở phào một hơi.

Nhưng ngay sau đó hắn lại cau mày, mặt đầy u sầu xấu hổ và giận dữ nhìn về phía hạ thân, tại đũng quần có một mảng lớn bị ướt rất rõ ràng.

Vậy mà lại do chính mình bắn quá nhiều lần mới đột nhiên offline…

Sau khi không hề có giới hạn mà ngủ với NPC trò chơi, vậy mà lại còn thực tủy tri vị*…

* Thực tủy tri vị (食髓知味): "ăn" được một lần, biết được mùi vị rồi lại muốn "ăn" thêm lần nữa.

Loại cảm giác thỏa mãn cùng với cảm giác ngượng ngùng sau khi mộng tinh là chuyện như thế nào đây chứ…

Kɧoáı ©ảʍ trong trò chơi sao có thể trực tiếp kí©h thí©ɧ đến thân thể trong hiện thực như vậy…



Thẹn quá hóa giận, Dung Ly cũng không quên chỉnh sửa lại chỉ số sức khỏe của cơ thể trong khoang trò chơi một chút.

Sinh long hoạt hổ, tinh khí tràn đầy, rõ ràng hắn vẫn có thể làm thêm vài lần…



Dung Ly đang ảo não ngượng ngùng vì muôn vàn con cháu, Mộc Khanh Khanh lại ở trong thế giới trò chơi ngủ đến cực kỳ thoải mái ngọt ngào.

Mộc Khanh Khanh vô cùng mệt mỏi cuối cùng vẫn bị Dung Ly lén lút vào game đánh thức.

Sau khi tỉnh lại, một lượng lớn dịch trắng vẫn còn trong hạ thân cô, trên người không mảnh vải che thân, quần áo đã cởi ra cũng không thấy bóng dáng, hơn nữa sắc mặt cô rõ ràng có chút khó chịu.

“Ta muốn làm một lần nữa.” Không giải thích gì nhiều, Mộc Khanh Khanh trực tiếp tùy tay ném ra một thuật giam cầm, khống chế Dung Ly đang lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ.

Sức gió hóa thành “Dây leo” mắt thường không thể nhìn thấy, hoàn toàn trói buộc tay chân Dung Ly lại, “Ngươi có thể làm lại, nhưng đừng buộc chặt như vậy được không?”

“Không được. Lúc này đây ta muốn bảo đảm là ta làm ngươi.” Danh hiệu màu đỏ trên đỉnh đầu Mộc Khanh Khanh hết sức đáng chú ý.

Ngọc thể trần trụi gần trong gang tấc thật sự khiến Dung Ly không thể dễ dàng bỏ qua, hầu kết lăn lộn, vậy mà lại cảm giác được chính mình bắt đầu nóng nảy xúc động miệng đắng lưỡi khô, mạnh mẽ kìm nén tìиɧ ɖu͙© đang ngo ngoe rục rịch, vì sự phát triển lâu dài của tính phúc trên thể xác và tinh thần, hắn vẫn nên cố gắng rụt rè một chút thì hơn.

“Lần này ngươi có thể chọn ở trên.”

Dung Ly chớp chớp mắt, một đôi mắt hoa đào mị hoặc nhân tâm cũng bị hắn mang đến cảm giác ngây thơ thành khẩn.

“Vậy à?” Cách mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Mộc Khanh Khanh cũng lại lần nữa phác gục Dung Ly trên mặt đất, nắm lấy tai tinh linh của hắn, cũng không màng vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên vừa nhộn nhạo vừa vặn vẹo, “Ngươi giả vờ cũng hay đấy… có điều lúc này đây, quả thật là ta muốn ở phía trên, nhưng còn ngươi, có thể sẽ cần phải chịu đựng cho giỏi.”

Mộc Khanh Khanh vẫn lựa chọn khóa ngồi trên người Dung Ly như cũ, làm càn lớn mật duỗi tay về phía sau, tùy ý bắt được cây côn th*t đã có chút nhếch lên nào đó, dùng ngón tay hung tàn tùy tiện lên xuống vài cái. Truyện chỉ đăng duy nhất trên truyenhdt.com @DuongGiaUyVu. Sau khi cảm thấy độ cứng và kích cỡ đã trở nên không sai biệt lắm, Mộc Khanh Khanh liền nhờ vào lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong cơ thể làm dầu bôi trơn, trực tiếp để côn th*t của Dung Ly chen vào trong tiểu huyệt của mình.

Cô như đã hoàn toàn được giải trừ lệnh cấm, phóng đãng mà da^ʍ mĩ, tùy ý biểu đạt khát vọng và ca ngợi của mình.

Cảm giác tiểu huyệt bị chậm rãi lấp đầy khiến cô có chút đè nén nhưng lại không muốn buông ta nên đành than nhẹ ra tiếng, “Ưm ha… Thoải mái quá…”

Đôi tay cô đang chống lên cơ bắp cân xứng trước ngực Dung Ly, vừa đè ép nuốt côn th*t vào trong huyệt vừa nỉ non phát ra tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn.

Khi côn th*t của mình vừa tiến vào trong tiểu huyệt ấm áp chặt chẽ kia, Dung Ly theo bản năng muốn ưỡn thẳng lưng va chạm, nhưng hắn lại bị chế trụ toàn thân, chỉ có thể chậm rãi chịu đựng động tác nuốt vào chậm rì rì của Mộc Khanh Khanh.

Vừa thỏa mãn vô cùng, cũng vừa bất mãn vô cùng.

“Ư a… Đâm, chạm vào… Gậy tốt a… Tê tê dại dại a a… Ha a…”

Tuy cô chỉ lẩm bẩm nói lời vụn vặt mà không hoàn chỉnh câu, nhưng Dung Ly cũng biết cô đang da^ʍ kêu những gì, lúc qυყ đầυ chọc đến hoa tâm không chỉ có mình cô thấy sướиɠ, hắn cũng bị làm cho nhịn không được hừ nhẹ vài tiếng.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên truyenhdt.com @DuongGiaUyVu

Chỉ nghe được Dung Ly rêи ɾỉ vài câu, Mộc Khanh Khanh liền cảm thấy bên hông mình tê rần, cảm giác ê ẩm ngứa ngáy trên đầu quả tim rõ ràng do bị tinh linh như yêu tinh kia sắc dụ luôn rồi.

“Ngươi, a ưm… Câm miệng… Đừng có ưm ha… rên nữa!”

Dung Ly cắn môi, trong miệng quả thật không hề phát ra một chút thanh âm nào nữa, nhưng giọng mũi rõ ràng gợi cảm lại như tiếng lòng quyến rũ người.

Mộc Khanh Khanh đối với Dung Ly đã hoàn toàn không còn sức chống cự toàn thân run lên, tê dại như điện giật truyền khắp toàn thân, lòng bàn tay đột nhiên ngứa ngáy vô cùng, mắt hồng phấn thoáng nhìn, sau khi nhìn thấy hai điểm nổi lên, Mộc Khanh Khanh không chút khách khí véo lấy, bắt đầu chà đạp đùa bỡn.

“Ưm a! Ngươi làm gì vậy!” đầu v* không hề dấu hiệu bị tập kích, cảm giác mâu thuẫn vừa đau vừa sướиɠ làm Dung Ly trong nháy mắt liền kêu to ra tiếng.

Mộc Khanh Khanh lại không hề đáp lời hắn, đôi tay thưởng thức đầu v* cứng cứng của Dung Ly, vòng eo đong đưa hoàn toàn dựa vào kɧoáı ©ảʍ của bản thân mà quyết định, da^ʍ từ lãng ngữ trong miệng cũng làm càn tùy ý xuất khẩu.

Tiết tấu quá mức chậm chạp tùy tính khiến trong lòng Dung Ly không ngừng tích lũy sự không thỏa mãn, trong nhục huyệt ấm áp ướŧ áŧ, côn th*t chỉ có thể bất động, yên lặng chịu đựng mị thịt khıêυ khí©h co rụt lại, không thể đâm thọc huyệt thịt cô, không thể phá mở miệng tử ©υиɠ của cô, không thể thao nát cả người cô!

“Động, động nhanh lên!” Tiếng nói khàn khàn da^ʍ mị của hắn chỉ có thể làm Mộc Khanh Khanh càng thêm trầm mê bên trong thịnh yến chỉ thuộc về riêng mình.

Được gậy mát xa nóng bỏng hầu hạ rơi vào cảnh đẹp, Mộc Khanh Khanh một chút cũng không phản ứng lại tiếng rít gào của Dung Ly, vẫn sử dụng tiết tấu thoải mái an nhàn nhất như cũ, hoặc lên xuống đâm thọc hoa tâm, hoặc trái phải đong đưa vòng eo.

“A ha… Muốn, muốn tới… ư a… A a!” Sau lần cao trào này của Mộc Khanh Khanh, thể xác và tinh thần đều thoải mái, chỉ là vẫn mệt lả nằm rạp trên người Dung Ly.

“gậy th*t thật là tuyệt đó… Nhưng động xong lại mệt mỏi quá, ngươi có thoải mái không? Dung Ly?” Biết rõ côn th*t của hắn vẫn còn sưng to không bắn, Mộc Khanh Khanh vẫn cố ý hỏi hắn vấn đề này.

“Ngươi lại động động một chút… Một lát là được rồi rồi… Động đi…”

Sau khi thân thể và tinh thần bình phục một chút sau cao trào, rốt cuộc Mộc Khanh Khanh cũng khôi phục lại một chút sức lực.

Sau đó ——

Không chút do dự đứng dậy.

“Ta vẫn luôn đặc biệt muốn nhìn dáng vẻ dục cầu bất mãn của ngươi một chút, thiếu niên tinh linh nho nhỏ của ta ~”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
« Chương TrướcChương Tiếp »