Editor: Dương Gia Uy Vũ
Mộc Khanh Khanh và Mộc Dung được xem là phụng tử thành hôn*, hai người tùy hứng gạo nấu thành cơm, đương nhiên đối với điểm này, Mộc Dung vẫn luôn không tán thành, rõ ràng giữa hắn và tiểu thư là tình yêu cảm động đất trời…
*Phụng tử thành hôn (奉子成婚): có con trước khi cưới, hoặc vì có thai nên mới phải gấp gáp tổ chức hôn lễ.
Trong lòng Mộc Dung, con hắn Mộc Tiểu Mộc, ngoại trừ trước mặt Mộc Tướng gia, cũng chính là… Nhạc phụ của hắn giúp được hắn chút chuyện nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chuyện duy nhất sẽ làm chính là giành vợ với hắn. Lúc Mộc Tiểu Mộc chưa ra đời đã độc chiếm nương tử của mình, làm hắn mất rất nhiều tính phúc; sau khi được sinh ra, lại chiếm hết tất cả nhũ dịch mỹ vị mà đáng lẽ đều sẽ thuộc về mình, làm hắn mất rất nhiều tính phúc; khi trở thành một cục thịt tròn vo, lại chiếm đoạt vô số ôn hương nhuyễn ngọc ban đêm của mình, làm hắn mất rất nhiều tính phúc…
Căm tức nhìn cục thịt đang vùi vào lòng tiểu thư của mình, trong đầu Mộc Dung không ngừng hơn một lần hối hận lúc trước sao mình lại không bắn nó lên tường cho rồi.
“Mộc Tiểu Mộc! Chẳng lẽ con không biết con nặng lắm à? Đừng quấn lên người mẹ con nữa!” Nhịn mấy lần, mắt thấy thằng nhãi ranh kia làm càn cọ tới cọ lui trên mềm mại một tay hắn chăm sóc, Mộc Dung cắn răng giận dữ hét lên.
Mộc Tiểu Mộc bĩu môi, trên đời này sao lại có loại người mặt dày vô sỉ như vậy chứ, chính nó đã từng bắt gặp cha dựa vào người mẫu thân áp xuống, hết cọ lại xoa, cha đúng là xấu xa mà, quả nhiên vẫn là mẫu thân thơm tho mềm mại là tốt nhất ~
Khıêυ khí©h nhìn thoáng qua lão nam nhân đang tức muốn hộc máu nào đó, làm lơ vẻ mặt phẫn nộ của hắn, Mộc Tiểu Mộc hơi bĩu môi, chớp chớp đôi mắt to ngập nước giống hệt Mộc Khanh Khanh, uất ức hôn hôn mẫu thân rồi làm nũng nói: “Mẹ ơi ~ Tiểu Mộc rất nhớ mẹ, Tiểu Mộc dễ thương đáng yêu đã hai ngày lẻ năm canh giờ cộng thêm một khắc không được ngủ với mẹ rồi, Tiểu Mộc rất khó chịu ~ đêm nay mẫu thân ngủ với Tiểu Mộc nha ~”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên truyenhdt.com @DuongGiaUyVu
Mộc Khanh Khanh vẫn luôn giả vờ mắt điếc tai ngơ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộc Dung, nếu mình đồng ý với Tiểu Mộc, chắc chắc trên giường sẽ bị chàng ấy tra tấn rất thảm.
Vì thế cô cúi đầu hôn hôn khuôn mặt non nớt mềm mại của con trai, không chút do dự nói: “Được! Mẫu thân cũng rất muốn ngủ chung với Tiểu Mộc.”
Cô thật sự rất muốn hưởng thụ cảm giác được ngủ vào buổi tối một lần.
Ban đêm, đêm khuya tĩnh lặng, tiếng thở dốc đè nén và tiếng nước xấu hổ vẫn vang lên đúng giờ như cũ.
Bị gậy sắt nóng cháy mãnh liệt đâm thọc đòi lấy, thân thể Mộc Khanh Khanh vẫn luôn cố gắng khắc chế run rẩy, hai chân không ngừng lắc lư loạn xạ, Mộc Khanh Khanh cắn thịt cứng rắn trên vai hắn, rốt cuộc cũng nhịn không được mà đưa ánh mắt cầu xin nhìn vào mắt sói của Mộc Dung, mưu toan muốn kí©h thí©ɧ cảm giác ngượng ngùng đại khái vẫn còn tồn tại chút xíu trong lòng hắn.
Nhưng bộ dạng kiều kiều mị hoặc, mặt như hoa đào của cô khiến Mộc Dung càng thêm kích động, cô cũng càng thêm không thể kìm chế.
Vì thế, tiếng thân thể đong đưa cùng với tiếng rêи ɾỉ đã quấy rầy mộng đẹp của Mộc Tiểu Mộc.
“Mẹ ơi ~ mẹ ——” giọng trẻ con mềm mềm mại mại còn mang theo vẻ mê mang buồn ngủ, một vật thể không xác định bay lêи đỉиɦ đầu Mộc Tiểu Mộc.
Thế giới trước mắt đột nhiên trở nên tối đen, đôi mắt Mộc Tiểu Mộc bị chắn kín mít, cái gì không nên nhìn nó đều không thể nhìn.
“Hu hu —— cha hư! Chắc chắn cha lại ăn hϊếp mẫu thân nữa chứ gì! Đã vậy lần này còn che mắt con! Cha hư!”
Trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi vải dệt đang che mình kín mít kia, Mộc Tiểu Mộc kinh ngạc phát hiện mẫu thân và cha đã biến mất.
Cái đầu nhỏ mê mang lung lay nửa ngày, chớp chớp mắt, thì ra là mơ, biết ngay là sao cha có thể dễ dàng đồng ý cho mẫu thân ngủ cùng mình được chứ. Haizz, nó vẫn nên tiếp tục nằm mơ cho rồi.
Chuyện tối hôm qua có phải là mơ hay không Mộc Tiểu Mộc cũng không chút để ý, chuyện nó để ý chính là, từ đêm đó trở đi, mẫu thân không còn đồng ý ngủ cùng với người dễ thương đáng yêu như nó nữa, nó muốn tìm một góc tường để yên tĩnh.