Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍄🍃🍄🍃🍄🍃🍄🍃🍄🍃🍄🍃🍄
Hai cỗ thân thể mướt mồ hôi thân mật ôm nhau, Mộc Khanh Khanh nửa khép hai mắt, hô hấp mạnh lấy hơi, một bộ ngực sữa không chút ngượng ngùng kề sát phía trên l*иg ngực đang phập phồng của Mộc Dung, thanh âm mềm ngọt mang theo thoả mãn và kiều mị sau tìиɧ ɖu͙©, “Mộc Dung, ngươi có thoải mái không? Ta rất thoải mái.”
Mộc Dung nhẹ vỗ về tán loạn trên sống lưng trơn bóng của Mộc Khanh Khanh, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ mang thêm vài phần kiều mị của cô, không thể dời đi nửa phần, “Tiểu thư, Mộc Dung sẽ đối tốt với nàng, nhất định.”
Mặc dù trong lòng hắn có hổ thẹn, nhưng cảm giác vui sướиɠ lại nhiều hơn.
Nghe được sự nghiêm túc trong lời nói của hắn, Mộc Khanh Khanh nhịn không được cười khẽ ra tiếng, “Mộc Dung à, ngươi đúng là một tên đầu gỗ ngốc nghếch!” Nhưng trong lòng vẫn vì lời hắn nói mà sinh ra từng chút ấm áp.
“Ư… tiểu thư, đừng nhúc nhích.” Cô nhẹ nhàng rung động thân thể trực tiếp kí©h thí©ɧ đến cự thạc còn chôn trong cơ thể cô, côn th*t vừa mới phát tiết dưới sự cắи ʍút̼ vô ý thức của mị thịt bên trong tiểu huyệt lại một lần khôi phục sức sống.
Mộc Khanh Khanh cố sức ngồi dậy, lại nhìn xuống bộ vị tương liên của hai người ở phía dưới, một bộ dạng dâʍ ɭσạи chật vật.
“Ngươi lại muốn rồi sao? Nhưng ta vẫn là lần đầu tiên, nếu thêm lần nữa sẽ đau lắm.” Cô vươn tay, thăm dò đến miệng huyệt bị căng đến mức không có nếp uốn, sờ đến một mảnh chất nhầy, các loại chất lỏng của hai người đều lẫn lộn vào nhau, vài giọt màu đỏ tươi đẹp đặc biệt chói mắt, lại đưa ngón tay đến trước mắt Mộc Dung, “Ngươi nhìn nè, đã chảy máu rồi. Mặc dù hợp hoan với Mộc Dung rất thoải mái, nhưng thân thể ta lại yếu đuối… Không thể thường xuyên làm loại chuyện này được.”
Ngay lúc cô cố tình phô bày hạ thể của hai người ra trước mắt hắn, thân thể Mộc Dung cũng đã cứng đờ đến không dám nhúc nhích. Truyện chỉ đăng duy nhất trên truyenhdt.com DuongGiaUyVu. Lúc sau còn thấy động tác và lời nói thanh thuần ngây thơ của cô lại xen lẫn mị hoặc câu hồn, càng khiến hô hấp chợt nhẹ, chỉ cảm thấy thiên địa đều trở nên hỗn độn mông lung, chỉ còn sót lại tiểu yêu tinh câu hồn nhϊếp phách này, hồi lâu sau hắn mới tìm về được năng lực nói chuyện của chính mình, “Ta nói muốn bao giờ? Nếu nàng thật sự sợ đau, không muốn ta lần nữa, thì đừng làm loạn nói linh tinh thì hơn.” Một tay hắn ôm chặt kẻ làm loạn nhân tâm là cô ấn lên trước ngực mình, bá đạo dịu dàng ôm lấy sống lưng bóng loáng, không nói gì nữa.
Nghe hắn gấp đến độ ngay cả kính ngữ bình thường cũng quên nói, trong lòng Mộc Khanh Khanh không phúc hậu mà hí hửng, bị hắn gắt gao ôm, cô muốn có động tác gì khác cũng khó khăn. Có điều, cô xác thật cũng không dám trêu đùa hắn nữa, thân thể này thật sự không có khả năng lại thừa nhận một lần giao hoan, thật là quá đáng tiếc…
Vừa mới ngừng nghỉ một hồi, thanh âm rầu rỉ của Mộc Khanh Khanh lại từ nơi ngực hắn truyền đến, “Mộc Dung, ngươi rút thứ kia ra đi, tự nó cứ động mãi, vừa cứng vừa nóng lại còn thô dài, đâm thọc trong huyệt của ta rất khó chịu.”
“Hít —— tiểu thư đừng nói chuyện.” Hắn cũng nhịn đến khó chịu, nhưng thật sự không nỡ rời khỏi ôn nhu hương kia, “Nàng đừng để cho… Huyệt thịt kia của nàng mυ"ŧ cắn ta nữa, thì ta sẽ không động.”
“Mộc Dung, ngươi còn không rút ra, ta sẽ muốn ngươi nữa đó.” Hắn thật sự cho rằng mình là người thanh tâm quả dục chắc, bởi vì côn th*t thô tráng kia của hắn chôn trong tiểu huyệt của mình, chọc khiến mị thịt của mình không chịu khống chế mà mấp máy, tìиɧ ɖu͙© của cô cũng bị kéo ra theo, cảm giác ngứa ngáy tê dại thâm nhập tận sâu trong tâm khảm.
Nghe xong lời vô cớ gây rối lại mang lực sát thương mười phần này, Mộc Dung bất đắc dĩ cười, giữ nguyên tư thế hiện giờ của hai người ôm Mộc Khanh Khanh xoay người đặt cô lên giường mềm, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ kiều kiều nhược nhược của cô, khẽ hôn lên trán cô, “Tiểu thư, túng dục hại thân, nàng vẫn là nên tiết chế một chút mới tốt.” Nói xong, liền hơi hơi bứt ra, rút côn th*t của chính mình ra khỏi tiểu huyệt chặt chẽ ướŧ áŧ khiến người nghiện kia.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên truyenhdt.com @DuongGiaUyVu
“Ưm…” Mộc Khanh Khanh nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, nhục bích bị ma sát ngắn ngủi, một chút kɧoáı ©ảʍ khiến cô thoải mái đến cực điểm, chất lỏng trong huyệt cũng bắt đầu không hề cố kỵ mà ào ào chảy ra.
Mộc Dung không biết từ khi nào đã đứng lên, hai mắt si mê mà nhìn cảnh đẹp da^ʍ mị giữa hai chân cô, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tiểu thư, thật đẹp…”
Nếu không phải cố kỵ thân thể tiểu thư không thể lại thừa nhận quá nhiều cao trào kí©h thí©ɧ, nhất định Mộc Dung đã nhào lên, tinh tế liếʍ hôn tiểu huyệt đang run nhè nhẹ kia, mυ"ŧ sạch sẽ hết tất cả chất lỏng trong tiểu huyệt cô chảy ra.
“Tiểu thư, nàng có muốn ngủ trước một chút hay không? Ta giúp nàng thu thập…” Thanh âm Mộc Dung diu dàng cưng chiều, trên mặt cũng rất ôn hòa bình tĩnh, bất luận là kẻ nào cũng sẽ không đoán được mục đích và ý nghĩa của một câu hắn vừa nói có bao nhiêu da^ʍ uế và phóng đãng.
“Được, Mộc Dung, thích ngươi nhất.” Sau khi trải qua vận động kịch liệt, cơn buồn ngủ nặng nề thổi quét đến, vừa mới đồng ý lời Mộc Dung nói, liền chống cự không nổi mệt mỏi mà nhắm hai mắt lại.
“Mộc Dung cũng thích… Khanh Khanh nhất.” Thanh âm nhỏ đến mờ mịt, Mộc Khanh Khanh làm sao nghe được.
Nhìn Mộc Khanh Khanh đã chìm vào giấc ngủ, tim Mộc Dung tăng tốc, bởi vì lời tỏ tình mới vừa rồi của hai người, cũng bởi vì chuyện hắn sắp phải làm.
…
Động tác mềm nhẹ mở hai chân trắng nõn của cô ra, hai mắt Mộc Dung mê say nhìn chằm chằm cánh hoa hơi hơi sưng đỏ của cô, rõ ràng động tác của mình đã đủ thu liễm lắm rồi, sao lại vẫn tổn thương đến tiểu huyệt kiều nộn của nàng? Truyện chỉ đăng duy nhất trên truyenhdt.com DuongGiaUyVu. Hắn phải có nghĩa vụ chữa thương hỗ trợ, khó nhịn mà nuốt nước miếng một cái, hầu kết lăn lộn, trực tiếp phủ lên hai mảnh hoa môi kia.
Không dám đánh thức cô, Mộc Dung chỉ khắc chế đảo quanh mυ"ŧ hôn hoa môi của cô, không có thâm nhập vào trong, không quấy rầy hoa hạch đang thẹn thùng, tuy là như vậy, nhưng Mộc Khanh Khanh đang đắm chìm trong giấc ngủ, dưới động tác liếʍ hôn của Mộc Dung, hoa huy*t nhạy cảm cũng không tự giác mà tiết ra từng chút hoa lộ, Mộc Dung cũng rất tận chức tận trách nuốt vào dâʍ ɖị©ɧ vừa mới sản xuất ra từ thân thể thanh khiết của Mộc Khanh Khanh.
Tại nơi cửa huyệt của cô không ngừng tràn ra dâʍ ɖị©ɧ, còn có máu xử nữ, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, nhưng hắn đều mặt không đổi sắc mà nuốt hết tất cả vào trong miệng. Tổng cảm giác, mặc kệ là bất cứ thứ gì, chỉ cần là trải qua sự gia công của tiểu huyệt cô, đều có thể biến thành quỳnh chi ngọc nhưỡng.
Thật lâu sau, Mộc Dung nâng đầu đang chôn giữa hai chân cô lên, đầu lưỡi không bỏ qua mà liếʍ một lượt cánh môi ướt đẫm, sau khi dư vị qua đi, rốt cuộc cũng nhớ tới côn th*t vẫn luôn sưng to của mình.
Chuyện tự an ủi, Mộc Dung đã làm không ít. Mà hôm nay, lại phá lệ thoải mái hương diễm.
Hai mắt nhìn chằm chằm tiểu huyệt được chính mình “Rửa sạch”, kɧoáı ©ảʍ từ hồi ức khi vừa mới hoan ái tràn ra, tưởng tượng thấy cảnh hiện giờ côn th*t của mình đang được hoa huy*t của cô bao vây…
Khi cao trào bắn tinh tiến đến, Mộc Dung có chút hoảng hốt, nhìn bạch trọc sền sệt trong tay, ý niệm tà ác nào đó trong lòng như thế nào cũng ngăn không được. Chuyên trang đọc truyện ( TRUMTRU YEN.C OM )
Động tác ngón tay dịu dàng, nhẹ nhàng tách cửa huyệt đang đóng chặt của cô ra, ngón tay dính bạch trọc thâm nhập vào trong, còn không đợi hắn lưu tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại trong đó, mị thịt trong tiểu huyệt đã tự giác quấn quanh ngón tay hắn, mấp máy liếʍ láp ngón tay hắn sạch sẽ.
Mộc Dung thở nhẹ một hơi, cố gắng đè nén du͙© vọиɠ lại lần nữa ngẩng đầu, ngón tay cũng không dám ở lại lâu.
Sau khi thu thập thỏa đáng, Mộc Dung ôm Mộc Khanh Khanh đang ngủ vô cùng an ổn vào trong lòng ngực, một đôi mắt đen không rời khỏi cô nửa phần, an tĩnh mà hưởng thụ khoảng thời gian có thể cẩn thận thưởng thức cô đối với hắn mà nói đã không nhiều lắm này.