Editor: Dương Gia Uy Vũ
Dung Hiên hờ hững nhìn chăm chú vào "Khí linh" mà ngày đó hắn đã không màng nguy hiểm bị người yêu phát hiện cướp đi, một đoàn ký hiệu kỳ quái xoay xoắn ốc xung quanh chính là thực thể của nó sao?
Cho dù trong lòng đã đem "Khí linh" đã dụ dỗ người yêu của mình đi thông đồng hồ ly tinh này thiên đao vạn quả mấy vạn lần, nhưng hắn vẫn kìm chế tâm tình tìm tòi nghiên cứu "Khí linh" này trong ngoài một phen.
Mấy ngày nay vì "Khí linh" hoàn toàn xạ lạ với Dung Hiên mà nói, hắn thực sự đã phí không ít sức lực, những vật thiên kỳ bách quái trên thế gian đếm không hết, Dung Hiên không hề hoang mang với việc "Khí linh" này từ đâu tới, nhưng hắn phát hiện hình như khí linh này tồn tại một loại quan hệ khế ước với Khanh Khanh của hắn.
Tựa như "Nhiệm vụ" ngày ấy ở Thanh Khâu hắn nghe được, "Khí linh" phát ra yêu cầu nhiệm vụ với Khanh Khanh, mà Khanh Khanh muốn thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ để thu hoạch thứ gì đó.
Mà nguyên nhân sở dĩ hắn cho rằng đây là một loại quan hệ khế ước mà không phải đơn phương hϊếp bức chính là: "Khí linh" này thật sự quá yếu, hắn có thể dễ như trở bàn tay bức bách nó hiện ra nguyên hình thực thể, sau khi bị mình bắt đi lại càng không có năng lực đánh trả, thậm chí vẫn còn là một vật chết thần trí chưa mở, loại "Khí linh" có thực lực mức này sao có thể có khả năng hϊếp bức thượng thần tôn sư Khanh Khanh chứ. Chỉ là không biết "Khí linh" này lấy đâu ra lá gan, vậy mà dám làm trò trước mặt hắn để người yêu của hắn và con hồ ly tinh kia cộng độ xuân tiêu?
Ha ha.
Vẻ mặt Dung Hiên âm lãnh tàn nhẫn, trên mặt còn mang theo một lớp ẩn nhẫn tức giận và ngoan độc, cố nén xúc động muốn hủy diệt "Khí linh" này hoàn toàn, Dung Hiên dời tầm mắt khóa trên một cái hộp thần bí hắn vừa mới lấy ra được từ "Khí linh", hắn đưa thần thức bao trùm bên ngoài, có thể cảm giác được trong hộp có năm loại ký hiệu dây xích đan chéo nhau, nhưng khi hắn muốn tiến thêm một bước để biết được nội dung trong đó, lại phát hiện chiếc hộp thoạt nhìn thông thông thường thường này lại gây trở ngại thần thức của hắn triển khai tìm kiếm.
Tuy rằng không thể thâm nhập tìm kiếm nội dung trong đó, nhưng Dung Hiên cũng có thể biết được một ít, cảnh tượng hoan ái dây dưa kiều diễm, rõ ràng quen thuộc. Dung Hiên hầu như có thể kết luận "Khí linh" này nhất định có liên quan đến giấc mộng kiếp trước mà mình say rượu ở ngàn năm trước, năm ký hiệu dây xích bị phong ấn cũng khẳng định năm kiếp nhân duyên của mình và Khanh Khanh có liên hệ sâu xa.
Nghĩ đến năm kiếp nhân duyên mà mình đã mơ thấy kia đều không phải là si tâm vọng tưởng, mà người yêu cũng rõ ràng chính xác đã từng cùng mình ân ái sung sướиɠ, Dung Hiên liền cầm lòng không đậu lộ ra tươi cười. Biểu tình sáng lạn vui vẻ hiện giờ của hắn cùng với sự âm trầm đáng sợ vừa rồi tương phản cực lớn, đều khiến người ta cảm khái với công phu biến sắc mặt lợi hại của Dung Hiên đế quân.
Vì thế, mang theo sự tự tin và nhộn nhạo kỳ lạ, Dung Hiên đế quân "Thân thể ôm bệnh nhẹ" sau khi từ Thanh Khâu trở về lần đầu tiên bước ra khỏi phủ đệ, hơn nữa trước tiên liền bay đến chỗ Trạch Khanh thượng thần định cư cùng núi với hắn.
Khóe môi Dung Hiên mang ý cười, nhìn rất dịu dàng thuần lương.
Đương nhiên, cũng chỉ là nhìn.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên truyenhdt.com @DuongGiaUyVu
Thanh Vân mấy ngày trước ngẫu nhiên nhìn thấy bộ mặt thật của đế quân yên lặng cầu nguyện trong lòng, nàng nỗ lực để tiếng nói run rẩy của mình không quá rõ ràng:
"Bẩm... bẩm đế quân, thượng thần gần đây thân... Thân thể ôm bệnh nhẹ, không... Không tiện gặp khách."
Dung Hiên nhìn tiên tì thoạt nhìn hình như sắp khóc lên kia, có chút mờ mịt, hiển nhiên đế quân là quý nhân hay quên, không nhớ rõ mấy ngày trước chính mình ở cũng ngay tại đây đã từng giáo huấn Thanh Vân cùng với một vị tiên tì khác một phen, có điều lúc ấy hắn lửa giận công tâm, đố kỵ và phẫn nộ suýt nữa đã thiêu đốt lý trí hắn, lại sốt ruột đi tìm người yêu tra rõ ngọn ngành, những lời thuận miệng răn dạy một phen thật sự không thể làm hắn nhớ trong lòng.
Nhưng việc này cũng không gây trở ngại cho đế quân tiếp tục duy trì mặt ngoài khiêm khiêm như ngọc nhưng lại thực thi uy hϊếp của hắn, thanh âm mang ý cười hỏi tiểu tiên nga vẫn đang run bần bật kia, "À, vậy sao?"
Vẫn là thanh âm trầm thấp dễ nghe của đế quân, chỉ là âm cuối cao lên, mang theo một ít ý vị.
Nhưng Thanh Vân lại không sao chịu đựng nổi sự uy hϊếp mà sinh mệnh không thể thừa nhận này, lập tức đập đầu xuống đất, hơi không có cốt khí nói ra chân tướng mà thượng thần đã giao đãi là cần phải dấu diếm, "Thượng... Thượng thần đã phân phó, không thể... Không thể chiêu đãi tiên khách nữa, nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon... Thượng thần mới vừa tỉnh ngủ còn có hơi... Mệt."
Dung Hiên giả dối thở dài một hơi, "Ta chỉ là muốn đến nhìn Trạch Khanh thượng thần một cái mà thôi, nếu thượng thần không tiện gặp khách, ta cũng không làm phiền." Nhẹ nhàng vung tay áo, nâng Thanh Vân dậy, vẻ mặt ta rất vô tội ngươi dựa vào cái gì mà sợ hãi như vậy.
Thanh Vân: "..."
Mặc kệ vẻ mặt giống như tất chó của Thanh Vân, trong lòng Dung Hiên nhủ thầm, nếu ban ngày Khanh Khanh muốn nghỉ ngơi, vậy buổi tối mình lại đến, đúng là không còn gì thích hợp hơn.
Ừm, lý luận này đúng là không chỗ nào chê.
Sau khi hạ quyết tâm, Dung Hiên cực kỳ sảng khoái rời đi, nhưng hắn cũng không hồi phủ. Mà là ngựa quen đường cũ bay đến nơi ở của Tửu Tiên, không vừa vặn chính là, hôm nay Tửu Tiên lại thanh tỉnh chứ không say.
Say hay không không quan trọng, chuốc say là được.
Mấy canh giờ sau, Dung Hiên đế quân lại lần nữa thành công đào đi một vò rượu mới vừa bị chôn xuống mấy trăm năm, chỉ là không biết sau khi Tửu Tiên tỉnh dậy sẽ hoang mang thế nào đây, rượu nghìn năm qua của hắn sao lại vơi nhanh như vậy? Đặc biệt là mỗi lần hắn đều phải cực cực khổ khổ đi một chuyến lại một chuyến đến hoàng tuyền mới nhưỡng tốt được mấy cái bình rượu trước kia.
Không đề cập tới Tửu Tiên buồn bực như thế nào, Dung Hiên lại lần nữa trở lại sau núi Côn Luân, sắc trời đã tối sầm không ít, thật cẩn thận tìm đường không người, Dung Hiên lặng lẽ ẩn vào trong cung của Mộc Khanh Khanh, sau khi che giấu thân hình hắn hơi có chút lớn mật trực tiếp tiến vào tẩm điện của Mộc Khanh Khanh.
Nếu thật sự muốn tính, thân thể của Mộc Khanh Khanh ở thế giới này mới ngủ say ngàn năm, thậm chí sau khi cô xuyên qua mà đến nói không chừng cũng đã theo thân thể của nguyên chủ ngủ mấy trăm năm, tất nhiên sẽ không có cảm giác mệt mỏi, nhưng cũng có lẽ là bởi vì chính bản thân Mộc Khanh Khanh có thói quen ngủ, hoặc là nói thân thể này còn có tập tính trời sinh lười biếng của thần thú, vào lúc trời vừa mới tối Mộc Khanh Khanh đã sớm lười biếng nằm trên giường, nhắm mắt lại chợp mắt nghỉ ngơi.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên truyenhdt.com @DuongGiaUyVu
Trong lúc mơ mơ màng màng cô cảm giác được có một hơi thở xa lạ xâm nhập, đang muốn trợn mắt nhìn một cái xem là ai to gan xông vào trong tẩm cung của mình như vậy, liền bị một miếng vải lụa màu trắng che mắt, trong nháy mắt làm Mộc Khanh Khanh ngẩn ra.
Cũng chính là ngay lúc nhất thời không bắt bẻ nên cô liền lại lần nữa bị ôm sát vòng eo, hai thân thể thân thiết dính sát vào nhau, ái muội lăn lộn vài cái giao hòa trên giường.
Nhẹ nhàng giãy giụa mấy cái, Mộc Khanh Khanh thấy người phía sau không động đậy, cũng liền dừng động tác, chỉ riêng áo đơn phía sau lưng đã dễ dàng có thể cảm giác được thân thể dày rộng, nóng rực của nam nhân.
Sau khi kịch liệt vận động, sự an tĩnh có vẻ rất ái muội, trên người nam nhân truyền đến mùi rượu hơi say, cũng thêm mấy phần hương vị tìиɧ ɖu͙© say lòng người, huống chi hai người hiện tại vẫn là tư thế nữ trên nam dưới lăn qua lộn lại trên giường.
Hơi thở trêu chọc người phả lên vành tai phá lệ mẫn cảm của Mộc Khanh Khanh, lỗ tai không tự giác nhiễm hồng nhạt run rẩy mấy cái, khiến hô hấp của người sau lưng lại nặng thêm rất nhiều, tiếng thở dốc cố tình đè thấp cũng trầm thấp tràn ngập từ tính nói không nên lời.
Bị trêu chọc như vậy, Mộc Khanh Khanh khẳng định là không thể không có cảm giác, không được tự nhiên xoay người vài cái, thân thể kề sát của hai người càng thêm nóng rực thiêu đốt, nhưng như thế lại càng không thể nhịn được bắt đầu cọ thân thể của chính mình ma sát cây gậy khả nghi...
Thật đúng là suy diễn được một tấc lại muốn tiến một thước tốt nhất.
"Làm càn! Ngươi..."
Mộc Khanh Khanh bị làm lơ đã có chút tức giận, Dung Hiên ngo ngoe rục rịch như đã tiếp thu được tín hiệu gì đó, đói khát đã lâu khiến hắn nhịn không được phủ lên đôi môi anh đào phát ra lời mời gọi.
Đôi môi mềm mại tương giao quấn quýt si mê thực sự làm người ta mê muội, nhưng Dung Hiên cũng chưa quên mục đích của chuyến đi này, rượu ngon tinh khiết và thơm say lòng người theo cái lưỡi mười phần xâm lược cùng nhau xâm lấn, trong trò chơi truy đuổi và né tránh ái muội của hai cái lưỡi, rượu ngon cũng đều bị đưa đến cổ họng Mộc Khanh Khanh.
Mặc dù mục đích muốn cho Mộc Khanh Khanh uống "Túy Tiền Trần" của Dung Hiên đã đạt được, nhưng nụ hôn đã chờ mong ngàn năm vẫn chưa kết thúc, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng càng lúc càng nóng rực, thượng thần đã say chuếnh choáng thực sự vô lực từ chối, chiếc lưỡi đinh hương mềm mại càng vô pháp ngăn cản Dung Hiên điên cuồng xâm lược, hàm trên mẫn cảm bị thô lỗ đảo qua, triền miên xa lạ trong khoang miệng đối với thượng thần mà nói lại chọc người cuồng loạn.
Không biết qua bao lâu, hai người kề sát cũng đã không phân rõ là ai chủ động, ai phối hợp, chỉ có tiếng nước da^ʍ mị từ giữa môi răng hai người phát ra, giữa mơ hồ còn có chất lỏng màu bạc trong suốt nhỏ giọt từ khóe miệng thượng thần.
Chờ đến khi rốt cuộc Dung Hiên cũng buông tha mỹ vị đã đến tận miệng, Mộc Khanh Khanh sớm đã lâm vào giấc mộng say, tuy rằng thoạt nhìn một mình hắn diễn một vở kịch không ngắn, nhưng tâm tình tốt của Dung Hiên cũng chưa từng giảm bớt, cúi đầu nhìn về phía hạ thân sưng to, Dung Hiên không muốn thiệt thòi chính mình, không hề do dự cởi sạch sẽ quần áo hai người.
Cố chấp ôm sát thân thể mềm mại vào trong ngực, nụ cười trên khóe miệng Dung Hiên cũng mang theo vài phần không có ý tốt: "Câu dẫn quấn quýt si mê ta nhiều kiếp như vậy, một đời này sao có thể nhìn nam nhân khác đây? Khanh Khanh thật sự nên bị phạt."
Đỡ phân thân thô tráng đứng thẳng, Dung Hiên từng chút một thăm dò vào chốn đào nguyên của thượng thần, đợi đến khi hoàn toàn xâm nhập xong, trên mặt Dung Hiên rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Thân mật lưu lại từng nụ hôn ướŧ áŧ trên mặt Mộc Khanh Khanh, Dung Hiên phân nguyên thần của chính mình ra, lặng yên lẻn vào trong giấc mộng say của người bên cạnh.
Sự trừng phạt của hắn sắp bắt đầu rồi. Ha ha.