- 🏠 Home
- Teen
- Ép Hôn
- Chương 47: Chương 47
Ép Hôn
Chương 47: Chương 47
- Ko thể tin đc......Ko thể nào....Làm sao.....sao tôi có thể hôn cô đc cơ chứ...ko thể...ko thể chấp nhận đc- thằng nhok xàm ràm y như kẻ mộng du.
Con bé khẽ nhăn mặt, có chút ko vui. Hôn nó thì sao chứ? Bộ như thế thì thằng nhok sẽ chết ak`? Hay do nó là quỷ chắc? Đáng ghét.
- Bộ anh ko thick hôn tôi đến thế hả?????- con bé thiếu điều mun hét lên.
Nghe giọng "hót" "oanh vàng" của con bé, thằng nhok như vừa tỉnh dậy khỏi cơn mê, vừa quay sang, chưa kịp nói j` đã thấy con bé rơm rớm nước mắt. Nó phát hoảng. Trời ơi!!!!Trước đây con gái khóc vì nó cũng ko phải ít- nếu ko mun nói là quá nhiều, nhưng đối vs nó cũng chẳng là j`, quen rồi. nhưng con bé thì lại khác, chẳng hiểu sao mỗi lần con bé khóc là nó quýnh cả lên, chẳng bik phải làm sao cả....
- ơh.....tôi....ko....ý tôi là...
- Hức! Anh là đồ đáng ghét!!!!- con bé tức giận hét lên.
Thằng nhok ngày càng rối, nhìn con bé khóc mà chẳng bik lànm j` hơn là vò đầu bứt tóc. Cuối cùng, ko chịu nổi nữa, nó hét lên.
- CÔ CÓ IM KO THÌ BẢO???
Con bé sững ng`, nín thinh nhìn thằng nhok một lát, rồi lại bắt đầu khóc òa lên, thậm chí còn to hơn cả trước. Thằng nhok bây h mới bik mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Thằng nhok bik con bé chỉ đang giả vờ khóc đó thôi, nhưng ko hiểu sao nó vẫn chợt thấy chút j` đó đau nhói. Kì lạ. Nhưng cũng chẳng kì lạ bằng hành động của thằng nhok lúc này- đưa tay lên gạt nước mắt cho con bé, nó bắt đầu ra sức xin xỏ.
- Thôi đc rồi. Xem như tôi sai, đc chưa? Đừng có khóc nữa...Mệt cô quá đi.
Con bé còn đang vui, định ko có khóc nữa thì lại nghe thấy cái câu "Mệt cô quá đi" của thằng nhok. Thế là...
- Oa...Uh`. Tôi mệt thế đấy. Giỏi thì anh làm cho tôi khỏe đi. Hức! Đồ đáng ghét!!!!!
Thằng nhok ngay lập tức nhận ra một lần nữa nó lai phạm sai lầm, có vẻ lần này thì hết đường cứu chữa rồi. Hix. Chợt, thằng nhok lóe lên một ý.
- Thôi đc rồi. Nãy h cô kể mà tôi thấy ko có nhắc j` đến anh ta (Jun) hết là sao?- thằng nhok lại câu chuyện qua hướng khác.
Ngay lập tức, con bé im bặt, quay sang nhìn thằng nhok bằng ánh mắt đã ko còn nũng nịu hay đáng yêu nữa, mà thay vào đó là ánh mắt sắc lẻm, vô cùng lạnh lùng. Hix. Thằng nhok đã làm đúng hay sai vậy?
- Nãy h ko nghe cô nói j` đến anh ta hết.- thằng nhok nhún vai.
- Tôi chưa kể hết.- con bé hờ hững đáp.
- Vậy cô kể tiếp đi.- thằng nhok nuốt nước bọt nói.
Con bé im lặng, ko nói j`. Một lần nữa, ánh mắt lại hướng vào khoảng ko vô định nào đó trên bấu trời. Nó lại bắt đầu kể, kể về quá khứ của một, ak` ko, hai cô bé....
Kể từ khi nó đi cũng đã đc gần 3 năm. Mặc dù đã bik trước nhưng Tuyết Nhi vẫn rất buồn khi ko nhận đc bất kì một chút tin tức j` từ nó. Cứ như.....biến mất hoàn toàn trên thế giới này.....Ý nghĩ đó bất chợt làm cô rùng mình....Ko lẽ.....
- Em sao thế?- một giọng nói trầm ấm vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của Tuyết Nhi.
Ko cần quay nhìn, cô cũng đoán đc là ai. Một giọng nói.....rất đặc biệt- ít nhất là đối vs cô....
- Anh Vương! (xuất hiện rui`) Em.....
- Sao thế? Hay là nhớ đến ai? Em định nɠɵạı ŧìиɧ đó hả?- anh tiến lại, đưa tay xoa xoa đầu Tuyết Nhi theo thói quen hay làm vs em mình.
- Ko.- Tuyết Nhi đáp gọn rồi nghiêng đầu, né bàn tay của anh. Kể từ khi con bé đi, đã ko còn ai, hay đúng hơn là, cô ko cho phép ai xoa đầu mình như thế, tất nhiên là trừ ng` thân trong gia đình.
Nhận ra sự né tránh đó, anh khẽ thoáng cau mày rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười trên khuôn mặt mình.
- Sao thế?
- Uhm....chỉ là ko thick. Em.....cũng ko bik vì sao, hình như đã đc mặc định từ lâu, chỉ có một ng` có thể làm như thế.- cô cúi đầu buồn bã khi nhắc đến ng` đó.
Nghe vậy, cơ mặt của chàng trai tên Vương đó khẽ giật, đôi mày rậm thoáng chốc nhăn lại, rồi cũng lập tức giãn ra.
- Ng` em đã từng yêu ak`?
- Uhm. Nhưng ko phải là "đã từng" vì.....hiện tại...em vẫn rất yêu cậu ấy...và.....trong tương lai...em....sẽ vẫn còn yêu.....rất nhiều.....- Tuyết Nhi cười buồn.
Và lời nói của cô như một nhát dao găm vào trái tim anh. Thử hỏi, có ai chịu đựng đc khi nghe chính miệng ng` yêu mùnh thừa nhận rằng cô ấy yêu một ng` nào đó, mà ng`-nào-đó lại ko phải là mình?????
- Em.....
- Anh sao thế?- Tuyết Nhi lo lắng nhìn khuôn mặt tự dưng tái xanh lại của anh, lo lắng hỏi.
- Ko có j`. Thôi, chúng ta về thôi kẻo muộn.- anh lắc đầu né tránh.
Tuy tò mò mun bik tại sao nhưng Tuyết Nhi cũng chỉ im lặng đi theo anh, cô nhớ, con bé đã từng nói "Nếu ai đó đã ko mun nói điều j`, nếu ta cố tìm hiểu sẽ chỉ làm ta thêm đau khổ và nghi ngờ". Và cô.....cô tin tưởng tuyệt đối những j` ng` bạn thân của mình nói....Và hơn nữa...cô hạnh phúc ở hiện tại. Thế là quá đủ....
Nhưng Tuyết Nhi đã quá ngây thơ, cậu ấy ko bik rằng.....hạnh phúc vốn dĩ rất mong manh và dễ vỡ......Và...cậu ấy đã quên mất vế sau của câu nói ".....nhưng dù vậy, bằng mọi giá, cũng phải bik nó là j`, nếu ko, ta sẽ mất tất cả".....
- Alô.- Tuyết Nhi uể oải nghe điện thoại.
-
- 🏠 Home
- Teen
- Ép Hôn
- Chương 47: Chương 47