Noãn Noãn khẽ dụi mắt, cả cơ thể cô mỏi nhừ, chi chít những dấu vết đỏ rực từ đêm qua, cô khẽ mắt nhìn về phía bên cạnh. Gương mặt điển trai đầy thu hút, thân hình săn chắc hoàn hảo, hắn thật đẹp, nhưng cũng thật hèn hạ, hắn đã gạt cô, để cô uống xuân dược rồi cùng hắn...
Noãn Noãn nhìn lại mình, cô mà lại nằm trong vòng tay hắn, cả người toàn mùi hương nam tính mạnh mẽ như đánh dấu chủ quyền, cơ thể trắng trẻo không mảnh vải che thân đang cảm nhận sự ấm áp từ người hắn, trần trụi cùng hắn làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này. Nước mắt uất hận rơi xuống, Noãn Noãn hận bản thân không thể lập tức gϊếŧ chết Hàn Thiên Dạ. Cô vội gạt tay hắn đi, trong làn nước mắt nhạt nhòa một mình sợ hãi chạy vào nhà vệ sinh như chạy trốn khỏi hiện thực tàn nhẫn.
Noãn Noãn xả vòi nước lạnh một cách gấp gáp, không ngừng chà sát cơ thể nhuốm bẩn đầy mùi hương gỗ tràm bao phủ, nước từ vòi sen tuông xối xả vào gương mặt xinh đẹp, vào cơ thể đang âm ỉ đau nhứt không còn chút sức lực.
Cô đang cố che đi tiếng khóc đầy đau đớn, bi thảm mà rơi nước mắt một cách lặng lẽ, sự thống khổ về thể xác và tinh thần.
Cô đã tự nguyện làm người của hắn.
Không!
Không thể có chuyện đó xảy ra được.
Hắn đã gạt cô kết hôn cùng hắn, hắn đã dày vò cô muốn lấy máu cô, ép cô làm chuyện dơ bẩn cho hắn, ép cô làm hầu nữ chịu mọi cơ cực, trêu đùa tình cảm cô. Thậm chí còn muốn gϊếŧ chết cô, hắn đã đoạt lấy trinh tiết cô để cô mãi mãi bị ràng buộc cùng hắn.
Tại sao Hàn Thiên Dạ lại làm như vậy ?
Hắn nhất định phải chà đạp lên niềm tự tôn cuối cùng của cô ư?
Hết lần này đến lần khác hành hạ cưỡng đoạt làm tổn thương trái tim cô. Cô không phải một món đồ chơi không muốn sống một cuộc đời đầy đau thương như cơn ác mộng đen tối dài thăm thẳm, cô khao khát tự do đến mãnh liệt cô muốn làm chủ cuộc đời mình, muốn sống một cuộc sống bình yên an lành như những người bình thường khác thật sự khó đến vậy sao.
Noãn Noãn đã bị cưỡиɠ ɧϊếp nhưng cô lại không phản khán, những cảm giác ám ảnh, kí ức kinh tởm liên tục hiện lên, cả người cô ấy run rẩy không phải vì những dòng nước lạnh giá đang xuyên qua trái tim nhỏ bé yếu ớt, mà vì cô đang sợ hãi trước người đàn ông kia.
Cô đã rơi vào bẫy nhện của hắn và đang chịu đựng những đau đớn khi bị hắn tiêm chất độc vào người, như còn mồi yếu ớt nằm chờ chết chỉ còn lại thân xác trống rỗng cùng linh hồn bị đánh mất.
Lòng tự tôn bị tước đoạt, những đau đớn sợ hãi trong lòng cô đang dần chuyển thành uất hận, phẫn nộ và hận thù...
Cô kì cọ cơ thể nhỏ bé đến đau rát, rớm máu những giọt máu đỏ tươi đang hòa theo làn nước mà rơi xuống, nhưng cô vẫn cảm thấy mình thật dơ bẩn, dơ bẩn đến mức cô không thể nhìn bản thân trong gương, dơ bẩn đến nổi chỉ muốn chết đi cho xong...
*
Hàn Thiên Dạ ngồi dậy từ cơn mơ, có vẻ hắn đã có một giấc ngủ tuyệt vời, trên miệng còn nở ra nụ cười tạ mị khi nhìn vào chỗ nằm cạnh bên, hắn nghe rõ tiếng nước xả từ phòng tắm, thật muốn xông vào ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé ấy.
Nhưng hắn khựng lại, nhận ra rằng nếu là cô ấy của bây giờ chắc chắn sẽ ghét mình đến tận xương tủy. Nhưng dù là gì thì cô cũng là người của hắn. Mà đã là người của hắn thì suốt đời cũng đừng hòng hắn buông tay.
Hàn Thiên Dạ một mình khoát áo choàng về phòng làm việc, muốn để cô bình tĩnh trở lại rồi sẽ từ từ giải quyết chuyện này, hiện tại hắn có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, bóng dáng người trước mặt đã khiến Hàn Thiên Dạ khó chịu đến nhíu mày, cô ta nhìn vào người đàn ông mình đầy vết tích sau trận hoan ái, tỏ vẻ đau đớn biểu cảm ghen tuông vô cùng khó coi.
-"Dạ, anh thật sự cùng cô gái nhỏ đó?"
-"Là chuyện của cô sao, ai cho phép cô mò đến tận đây?"
Giọng nói lạnh lẽo như băng đầy khó chịu phát ra khiến Thẩm Bích Lan run sợ.
-"Em, sao em dám chứ. Em tìm anh mọi nơi không thấy nên em đến đây tìm thử.."
-"Cô đến tìm tôi làm gì?"
Thẩm Bích Lan bấu chặt tay, không ngờ có ngày Hàn Thiên Dạ lại xa cách và ghét bỏ cô ta đến vậy, chỉ vì có tình cảm với anh ấy liền bị xem như kẻ tội đồ ư?
-"Ông già muốn em nói với anh, ông ta muốn anh đến biệt phủ ở thành phố Y một chuyến, nói là có chuyện muốn thương lượng, muốn giải quyết hiểu lầm với anh..."
-" Ồ, vậy sao. Vậy tôi đành nghe lời cha nuôi mà đến đó thử xem."
Vẻ mặt Thẩm Bích Lan vô cùng hoảng loạn có chút lo lắng dò hỏi.
-"Dạ anh không sợ là bẫy nữa sao. Lỡ như lại muốn gϊếŧ anh như lần trên đảo thì phải làm sao."
-"Cô biết lo lắng cho tôi như thế à, tôi còn tưởng cô là người nói với lão chuyện chúng tôi trên đảo đó chứ?"
-"Anh... em em không có, em chưa từng phản bội anh."
Vẻ mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt lẫn tránh như rõ mọi toan tính.
-" Nếu không có thì tốt, còn nếu có.... cô biết tôi ghét nhất là gì mà đúng không?"
-"Em...em biết mà, em về phòng trước, em sẽ nghe lời anh mà, em không dám làm hỏng kế hoạch của anh đâu."
Vừa dứt lời Thẩm Bích Lan vội vã quay đầu, sâu trong ánh mắt lộ rõ sự hoang mang sợ hãi.
-"Nếu anh ấy biết được tất cả chuyện hôm đó đều là màn kịch, có phải mình sẽ phải chết không? Anh ấy không nhẫn tâm với mình đến thế đâu. Nhất định anh phải hiểu cho em, em chỉ muốn mạng của con hồ ly đó thôi. Anh đừng trách em..."