Hàn Thiên Dạ mạnh bạo kéo tay Noãn Noãn ra khỏi nhà trọ, bước chân nhanh nhẹn dáng người to lớn hung hăng dùng sức đẩy cô vào chiếc xe cưng của anh ta, đóng cửa xe thật mạnh "rầm" rồi phóng xe lao vun vυ"t nhanh như gió trên đường. Đôi mắt rực lửa nóng giận chẳng thèm nhìn lấy cô ấy một lần suốt dọc đường đi.
"Kít, kít" tiếng thắng xe gấp gáp mạnh bạo.
Hàn Thiên Dạ dừng xe lại trước một khách sạn xa hoa hoành tráng như một cung điện hoàng gia với kiến trúc cổ kính được dát vàng bên ngoài lấp lánh sang trọng, những người vào được đây không chỉ cần có tiền mà còn phải là người có tiếng tâm quyền lực nhất định.
Hạ Tư Noãn nhìn xung quanh toàn người quyền lực viên chức chính phủ, doanh nhân bậc nhất vẻ bề ngoài của họ là những bộ đồ hàng hiệu đắt tiền, phục vụ ở đây toàn là những nữ nhân viên xinh đẹp với thân hình bốc lửa lịch sự chào hỏi. Hàn Thiên Dạ lại tiếp tục lôi kéo cô đi lên những bậc thang trước cửa khách sạn rồi vào bên trong.
Noãn Noãn vùng vẫy không muốn đi cùng nhưng sức mạnh đó hoàn toàn áp đảo cô, hắn mạnh bạo nắm chặt cổ tay cô đến bầm đỏ kéo đi không thương tiếc, miệng mím chặt không nói một lời nào. Hắn không cảm thấy thương xót chút nào trước sự vùng vẫy yếu đuối này, trái tim hắn đang nhói lên cảm giác mất bình tĩnh, sự tức giận, niềm tin và hi vọng bị phản bội chà đạp.
Hàn Thiên Dạ rất phẫn nộ và hắn đang cố gắng kiềm chết sự phẫn nộ của mình như núi lửa phun trào lên sục sôi dữ dội. Sợ rằng bản thân không nhịn được mà gϊếŧ chết cô ấy một cách tàn nhẫn.
Bóng dáng cao lớn như cây đại cổ thụ đi trước, hình dáng nhỏ bé như thân cây non yếu bị kéo theo đôi chân cô không bước kịp bước chân mạnh mẽ đó cô vừa đi vừa thở trong mệt mỏi.
-"Thả tôi ra đi."
Hàn Thiên Dạ vẫn im lặng đi đến phòng của mình mở cửa đẩy mạnh cô vào trong khiến cô ngã khụy xuống đất.
Noãn Noãn đau nhói đứng dậy nhìn thấy anh ta đang ngồi dựa vào chiếc ghế sofas phong cách cổ điển của hoàng gia trông như "một vị hoàng đế độc tài" nhìn thẳng vào con mồi trước mắt.
Cái nhìn sắc bén như nhìn thấu được nội tâm mỏng manh sâu trong tâm trí cô. Gương mặt vẫn lạnh lẽo môi khẽ run lên, chân mày cau có, xuất hiện những đường gân nỗi lên trán và hai bên thái dương. Hắn đang dùng chiếc khăn lạnh lau đi lau lại bàn tay vừa chạm vào cô lúc nãy biểu thị sự ghét bỏ và kinh tởm.
Noãn Noãn lùi bước về sau muốn trốn đi nhưng vệ sĩ của anh ta đã ở ngoài cửa ngăn cản bước chân cô. Dù có ngốc đến đâu thì cô cũng biết mình đã chọc giận hắn đến giới hạn rồi, gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, một cảm giác lạnh lẽo chưa từng có đến từ sau lưng làm toàn thân cô run lên.
Hàn Thiên Dạ lạnh giọng:
-"Không muốn nhìn thấy tình nhân của cô ư ? Nếu cô dám rời đi tôi sẽ đạp nát cái đầu của hắn."
Hàn Thiên Dạ làm một động tác ngoắc tay ra lệnh cho tiểu Cường lôi Tạ Minh từ bên ngoài ném vào phòng.
Nhìn thân thể Tạ Minh bị đánh đến máu loang ra cả chiếc áo blue trắng, những lằn roi đỏ ao trên quần áo vẫn còn in lại. Cô khẽ rưng rưng nước mắt.
-"Sao anh lại làm như vậy ?"
-"Vì em đã phản bội tôi."
-"Anh ấy giống như anh trai của tôi anh biết không hả ? "
-"Tôi hiểu lầm ư ?" dứt câu liền kéo Noãn Noãn về phía người mình bóp chặt vào cổ cô.
-"Khóc vì người đàn ông khác sao? Ai cho phép cô làm điều đó. Nhìn vài ánh mắt đó xem có phải ánh mắt của anh trai không... Anh trai mà lại nhìn cô nồng nàn như vậy ư ?"
-"Ư.. Ư.."
Cổ Noãn Noãn bị bóp rất chặt cô ấy bây giờ không thở được cả gương mặt dần tím tái, tay chân liên tục vùng vẫy, nhưng sức lực đó với Hàn Thiên Dạ chỉ như trứng chọi đá.
Hắn vừa nói vừa đai nghiếng thanh âm trầm thấp lạnh lẽo phát ra ngay bên tai cô.
-"Tôi sẽ cho cô thấy cái giá của sự phản bội."
Noãn Noãn bị quăng thô bạo lên ghế ngồi còn bị vệ sĩ của anh ta và tiểu Cường giữ chặt. Vẻ mặt ảm đạm lạnh lùng như băng tiến về phía Tạ Minh nắm chặt tóc lên và hỏi:
-"Mày đã làm gì với cô ấy rồi?"
-"Anh điên sao, chúng tôi trong sạch. Với cô ấy anh mới là người đã giam giữ bất hợp pháp còn muốn hại chết cô ấy.."
"Bốp "
-"Đó là vợ của tao. Mày không được nhìn càng không được nhắc đến. Mày đã chạm vào cô ấy đúng không ? Hả ?"
Nắm đấm tàn bạo như búa bổ liên tục đập mạnh vào mặt Tạ Minh, bàn chân dùng sức súc mạnh vào cổ Tạ Minh "răn.. rắc..." lại đá vào bụng giẫm lên lưng Tạ Minh bằng hết sức lực "hình ....hịch".
Tạ Minh không thể phản khán càng không có sức lực phản khán, trước mặt người đàn ông này anh ta không khác gì con kiến nhỏ bé, điều quan trọng nhất là anh ta đã nói Noãn Noãn là vợ anh ta khiến trái tim Tạ Minh đau xé.
Hàn Thiên Dạ sẽ không bao giờ nói dối, càng không cần nói dối để làm gì cả. Đó là sự thật, một sự thật tàn nhẫn, người con gái anh ta yêu thầm bao lâu nay mãi mãi không thuộc về anh ta.
Anh ta đã từng nghĩ hai người họ có quan hệ gì đó nhưng trăm nghĩ vạn suy cũng không ngờ cô ấy là vợ của hắn.
Những nắm đấm cú đá tới tấp không chỉ đánh vào da thịt mà còn nhấn chìm trái tim, đập tan giấc mơ tình yêu của anh ta và Noãn Noãn khiến tinh thần Tạ Minh vụn vỡ.
-"Anh dừng lại đi, Hàn Thiên Dạ tôi và anh ấy không có quan hệ gì mà. Xin anh dừng lại đi đánh nữa sẽ chết người đó. Lúc nãy là tôi đã gạt anh đó."
Nhìn Noãn Noãn khóc vì người đàn ông khác lại còn la hét van xin cơn giận trong lòng hắn lại càng tăng thêm.
"Phịch " Tạ Minh ngã khuỵu xuống đất, miệng nôn ra máu vì những đòn đánh tàn nhẫn đến dập nát lục phủ ngũ tạng, cơ thể anh ta như rã rời đau đớn khắp người, đôi mắt lờ đờ miên man.Cả tâm hồn và thể xác đều chịu đã kích lớn.
Hàn Thiên Dạ giẫm mạnh lên bàn tay của Tạ Minh đạp mạnh đến nỗi gãy xương "rắc.. rắc.." đẫm máu, hắn vẫn chưa thõa mãn tay trái rút khẩu súng từ sau thắt lưng.
-"Hôm nay tôi sẽ bắt cô nhìn cho kĩ, những người có quan hệ với cô đều bị tôi gϊếŧ chết hết từng người từng người một."
-"Không đừng mà, tôi sai rồi, tôi không nên trốn đi, chúng tôi không có gì cả anh tin tôi đi, tôi xin anh mà.... tha cho anh ấy được không ?" Noãn Noãn dàn giụa nước mắt cầu xin trong tiếng khóc nấc, hai tay cô bị giữ chặt không thể làm gì được nữa.
"Pằng Pằng" Tiếng súng tàn nhẫn vang lên.
-"Đôi tay này đã giúp cô chạy trốn đúng không, tôi sẽ phế nó."
-"Không không.. đừng ... đừng mà..." với một bác sĩ như Tạ Minh mà nói nếu như có sơ suất gì cả đời này anh ta sẽ không thể cầm dao phẫu thuật được nữa điều đó càng tàn nhẫn hơn cả cái chết. Cô sợ hãi hoảng loạn là tại bản thân cô đã chọc giận hắn hại Tạ Minh bị liên lụy đến mức này.
-"Cái đầu này của nó giúp cô nghĩ cách bỏ trốn đúng không ? Xem ra cũng không thể giữ lại được nữa rồi." Hàn Thiên Dạ vừa nói vừa lạnh lùng cười khẩy.
-"Không tôi xin anh mà. Đừng gϊếŧ anh ấy, tôi sẽ nghe lời anh mà, sẽ.... ngoan ngoãn làm theo lời anh. Xin anh mà .... "
Noãn Noãn sợ hãi đến nhắm chặt mắt không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng đáng sợ cảm giác ân hận và tự trách bản thân khiến cô đau khổ ái náy vô cùng.