Hạ Tư Noãn khá bất ngờ về câu trả lời của Hàn Thiên Dạ. Vì sao chứ tại sao anh ta lại muốn cứu mình không phải sự tồn tại của cô chỉ là một vật thay thế ư.
Bọn bắt cóc đã mở vải bịt miệng của họ và thả Hạ Tư Noãn ra như những gì đã hứa. Thẩm Bích Lan vẻ mặt lại rất bình tĩnh dường như hiểu được ý đồ của Hàn Thiên Dạ.
-"Không phải nó là cô tình nhân cùng với mày giàu sinh ra tử ở thành phố X này sao, một hồng nhan tri kỉ thì sao bằng người vợ trẻ của mày à, hay mày còn có toang tính nào khác."
Hàn Thiên Dạ vẫn im lặng không nói gì vẫn dáng vẻ lạnh lùng ấy như nắm chắc tất cả trong lòng bàn tay.
Tên dẫn đầu bỗng nghĩ ra điều gì đó hắn chỉ cười nhẹ.
-"Mày cho rằng tao sẽ không thả Hạ Tư Noãn đi đúng không? Vì nếu cha nuôi phái tao đến thì hẳn phải gϊếŧ người thân cận của mày, mày chọn cô ta vì muốn tao gϊếŧ cô ta chứ gì, sau đó tao chỉ xem tình nhân của mày là đứa vô dụng rồi thả nó đi, tiếp đến mày sẽ tóm cổ tao rồi huy hϊếp chúng nó để đột phá vòng vây."
-"Chậc chậc mày thông minh đó nhưng tao không phải kẻ tiểu nhân hẳn mày đang thất vọng nhỉ."
Nói rồi cho người mở trói cho Thẩm Bích Lan kéo cổ cô ta dậy cầm súng dí sát vào đầu tiếng cười rùng rợn vang lên:
-"Za hahahahaha..."," Không ngờ lần đấu trí này lại thắng được Hàn Thiên Dạ đó." Tiếng cười ngạo nghễ vang vọng đôi tay lôi kéo Thẩm Bích Lan lùi về sau ra lệnh cho người của mình tiến lên chỗ Hàn Thiên Dạ đang đứng "Gϊếŧ nó".
Noãn Noãn nhìn vào mắt Hàn Thiên Dạ không thèm nhìn về phía cô trong lòng nặng nề vô cùng "Anh nghĩ vậy thật sao."
Từng đoàn người lần lượt xông đến lần nữa mùi máu tanh lại nhuốm đỏ khắp nơi, Hàn Thiên Dạ bẻ cổ tay "răng rắc " những kẻ giơ nắm đấm vào anh ta gương mặt đằng đằng sát khí cướp lấy súng trường, hai tay giữ lấy hai súng kĩ thuật bắn súng lại vô cùng chuẩn xác đúng như tên đó đã nói chúng chỉ yếu hơn Hàn Thiên Dạ một chút nhưng một chút này cũng đủ mất mạng rồi. Tiểu Cường yểm trợ cho anh ta từ sau vô cùng ăn ý, thuộc hạ của Hàn Thiên Dạ cũng không phải vô dụng tuy có người bỏ mạng nhưng vẫn hạ rất nhiều người của chúng.Cảnh tượng chiến đấu hoảng loạn vô cùng.
Cuộc chiến vẫn kéo dài dưới sự chứng kiến của Noãn Noãn từng người từng người ngã xuống như rạ, máu nhuốm ở khắp nơi, mùi tanh xộc lên mũi hình ảnh xác người ngã xuống cả thân hình bị bắn như tổ ong, người bị chặt tay cánh tay rơi xuống đất máu me bê bết, nhát chém vào bụng, đâm vào cơ thể, họ đang la hét vì đau.Tiếng súng vang vọng "đùng đoàng", "tạch tạch ...tạch tạch" mãi không dứt như cơn ác mộng kinh hoàng giữa đạn khói, đúng như tên đó đã nói người của hắn vừa ngã xuống chi viện liền đến bao vây, phía người Hàn Thiên chỉ còn khoảng mười người cùng anh ta và tiểu Cường, Hình Lập bọn họ trông có vẻ kiệt sức sau hơn một giờ đồng hồ chiến đấu, mồ hôi nhễ nhại tiểu Cường cũng bị trúng một phát súng ở vai vẫn đang cố cầm cự, Hàn Thiên Dạ thì lại trông rất bình tĩnh gương mặt anh ta và cả chiếc áo sơ mi xanh đang bận cũng nhuộm đỏ,..
Trận chiến vẫn tiếp tục kéo dài, đám người Hàn Thiên Dạ cũng gần kiệt sức chỉ còn hơn năm người, Noãn Noãn vô cùng lo lắng núp sau một bụi cây gần đó quan sát, cô chỉ nhìn mà không biết nên làm gì sợ cô ra đó chỉ gây thêm rắc rối.Bỗng từ trên cao cô nghe thấy tiếng trực thăng đang bay đến gần "pạch.. pạch" không phải một chiếc mà là cả một đoàn không biết có bao nhiêu người ở trên đó trông như một đội quân chiến đấu trên không đang xả súng xuống dưới. Cơn mưa đạn tới tấp dồn dập, âm thanh lớn chói tai vô cùng ánh đèn trực thăng pha xuống làm sáng cả một khoảng trời. Sau làn mưa đạn đó, toàn bộ những tên sát thủ tinh anh bao vây Hàn Thiên Dạ cũng bị tiêu diệt hoàn toàn. Là một người tóc vàng cứu anh ta "Đó là ai vậy nhỉ." Noãn Noãn ngơ ngác ngước nhìn người kia được thả xuống từ trực thăng.
Hàn Thiên Dạ :-"Đến muộn quá đấy! Lâm Thành."
Lâm Thành:-"Xin lỗi về sự chậm trễ này nhưng anh cũng xui thật đó bị ám sát hai lần một ngày."
Hàn Thiên Dạ :-"Đừng nói nữa mau tìm Thẩm Bích Lan đi, chúng chưa gϊếŧ cô ta đâu."
Lâm Thành :-"Tôi hiểu rồi."
Noãn Noãn nghe được đoạn đối thoại của họ vẫn núp trong bụi rậm không dám ra ngoài, vết thương ở chân cô cũng rất đau sưng to hơn lúc chiều rất nhiều , chỉ cần ráng đứng dậy liền nhói đến tận óc. Cô lượm lấy một nhánh cây to khô làm nạn chống di chuyển khó khăn đứng dậy, bọn người lúc nãy cũng chia nhau ra tìm Thẩm Bích Lan không còn ai ở đây cả. Đúng là vị hôn phu đáng trân quý vừa nghĩ trong lòng cô lại khá khó chịu. Cái danh vợ hờ này chỉ mang cô đến với rắc rối lại còn làm kẻ thế mạng, nếu bây giờ không bị gϊếŧ sau này còn có thể bị ép thay máu cho Thẩm Bích Lan đến chết, có lẽ vì vậy mà cô cảm thấy bản thân mình đúng là đáng thương. "Nếu trước sau gì cũng phải chết thì chết sớm một chút còn tốt hơn"-Noãn Noãn vừa nghĩ vừa ráng gượng dậy, gương mặt nhăn nhó vì đau, chân tay run run, nhích cây nạn đi về phía trước muốn về chỗ lều đợi vậy.
Noãn Noãn bước đi từng bước khó khăn, mỗi lần nhấc chân lên rồi hạ xuống cơn đau lại truyền tới cô đi cả nửa tiếng cũng về đến phía cắm trại, hình như mọi chuyện đã được giải quyết xong thì phải, cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ nhìn thấy Hàn Thiên Dạ đang để Thẩm Bích Lan tựa vào người, cô ta còn đang khóc nức nở trong lòng anh ta, có lẽ là tủi thân vì lúc nãy Hàn Thiên Dạ không chọn cô ta, hay vì anh ta đã đến cứu cô ấy trễ. Dáng vẻ đó của hai người làm Noãn Noãn chỉ biết đứng lặng nhìn, giọt nước mắt cô rơi xuống từ lúc nào không hay, trời cũng bắt đầu đổ mưa lớn cô ấy không muốn vào đó nữa liền quay đầu rời đi, không biết tại sao mình lại khóc trong lòng lại khó chịu, chẳng lẽ cô lại thích Hàn Thiên Dạ sao, người đàn ông chỉ mang đến toàn đau khổ cho mình. Noãn Noãn tự tát vào bản thân một cách mạnh bạo biết rõ rằng anh ta chỉ lợi dụng mình nhưng lại vì một lần cứu mạng và những cử chỉ thân mật đối xử tốt với cô liền không khống chế được trái tim ngu ngốc mù quáng mà có chút tình cảm với anh ta hay vì cô chỉ đang ganh tị với Thẩm Bích Lan nếu Hàn Thiên Dạ chỉ muốn lấy Thẩm Bích Lan thì không nên trêu đùa chuyện kết hôn với cô... , một vật thay thế như cô cũng chỉ được giữ tồn tại để chờ ngày cứu mạng cô ấy.
Noãn Noãn vừa đi trời lại bắt đầu mưa, cơn mưa lớn như trút nước "ào ào" , bầu trời chớp nhoáng "rầm , rầm", cô vẫn tiếng về phía trước, mặc cho cơn mưa khiến cả cơ thể ướt sũng, sự tủi thân tuyệt vọng hiện rõ trên đôi mắt liệu cô có thể thoát khỏi đây, cô muốn quên hết mọi thứ ở nơi này. Từng bước chân lê dài trên nền đất ướt sũng cái lạnh giá này không bằng sự lãnh lẽo bất hạnh trong trái tim đơn độc kia.