Sở Mạc chững lại vài giây nghĩ ngợi, nhưng cuối cùng anh cũng nhổm mông đứng dậy đuổi theo cô.
Trước cửa chính của tập đoàn Dị Thừa, Sở Mạc dừng bước trong sảnh lớn, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, qua mặt kính trơn phẳng trong suốt, anh tận mắt thấy được Hạ Lăng đang nhẹ nhàng lau nước mắt cho Đồng Ngữ Lam, sự ấm áp trong mắt anh ta, tựa hồ như chỉ dành trọn vẹn tới duy nhất một người.
Dáng hình cao lớn của Hạ Lăng tựa như một bức xạ trị khổng lồ che gió chắn mưa cho Đồng Ngữ Lam, mà cô tuyệt nhiên không tránh né, trái lại tâm tình cũng trở nên tốt hơn hẳn.
Sắc mặt Sở Mạc ngay lập tức tối sầm lại, ánh mắt sắc bén như dao, có khả năng phóng tiễn quyên sinh người đối diện. Đôi con ngươi anh ẩn hiện một tia tà ác, tựa như rắn độc đương lúc định tấn công con mồi.
“Chết tiệt!” Anh thầm nguyền rủa trong lòng, tia căm hận hiện rõ mồn một trên khuôn mặt tuấn duật thanh ưu, rốt cuộc cô cũng giống như bao người phụ nữ khác, luôn có sắn lốp dự phòng ở phía sau, chỉ cần cảm thấy trước mắt là hố sâu, thì sẽ lập tức quay lại. Tận mắt chứng kiến Đồng Ngữ Lam bước lên xe Hạ Lăng, trái tim Sở Mạc nhói lên từng cơn đau đớn, giống như có hàng ngàn lưỡi dao đang cắt xẻ bên trong đó.
Đương nhiên, Đồng Ngữ Lam cũng chẳng hề để ý tới xung quanh, ôm một bụng tức cùng Hạ Lăng rời khỏi, tận tâm cô giờ đây chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi Dị Thừa càng xa càng tốt.
Lặng thing ngồi trên xe, ánh mắt cô nhìn ra bên ngoài cửa, sống mũi cay cay, cõi lòng như bị xé nát. Bên tai cô không ngừng văng vẳng lại những gì Sở Mạc nói ban nãy. “Chẳng lẽ trong tâm trí cô chỉ chứa tiền và làm cách gì để kiếm chác từ người khác thôi sao?”
Rốt cuộc anh lại lên cơn điên gì thế?
Cô thực sự không hiểu, chẳng phải lần trước đã nói rõ ràng lắm rồi hay sao?
“Nhưng mà em nghe nói là nó đã có chủ mới.”
Cong khoé môi cười xót xa, Đồng Ngữ Lam tỏ ra dửng dưng hồi đáp lại Hạ Lăng, nhưng sâu bên trong là bao nuối tiếc.
“Anh đã mua lại rồi.”
Hạ Lăng trở lời hết sức điềm tĩnh, tựa như chẳng có gì to tát cả.
“Sao anh lại làm thế… tốn kém ra.”
Đối với Đồng Ngữ Lam lại là chuyện đáng để suy nghĩ, đất ở tại nơi này so với giá vàng cũng được xem như là xấp xỉ, cô trương mắt ngước nhìn Hạ Lăng.
“Không sao. Chỉ cần em thấy vui là đủ.”
Hạ Lăng mỉm cười đáp lại, trong lòng loé lên tia thoả mãn. Thời gian những năm anh ta đi nước ngoài, có lẽ cô đã chịu không ít cơ cực, nhưng lại không có anh ta bên cạnh, vì thế, anh ta muốn nhân cơ hội này để bù đắp cho cô.
Nhưng anh ta không biết rằng cô đã không còn là Đồng Ngữ Lam suốt ngày bám đuôi anh ta nữa, thời gian đã tôi luyện cô trở thành một con người trưởng thành. Trước kia, cô được mẹ bao bọc, Hạ Lăng hết mực yêu thương và bảo vệ, nhưng, sau khi anh ta rời đi không bao lâu thì mẹ cũng ngã bệnh, cô đành tự mình mưu sinh. Cơ hàn, bần khó, chạy vạy, cực nhọc, tất cả chúng đã dựng nên hình hài Đồng Ngữ Lam giống như hiện tại, không quá xốc nổi nhưng luôn yêu tự do, không để bản thân phải chịu ấm ức nhưng có những khi vẫn bất lực đến đau lòng, không quá mạnh mẽ nhưng cũng không cần ai bảo vệ, một mình cô vẫn có khả năng đương đầu với hàng vạn sóng gió gập ghềnh.
“Anh Hạ Lăng,… em đã không còn là Ngữ Lam bất cứ chuyện gì cũng cần có anh giúp đỡ nữa. Giờ đây, em đã biết tự lo cho bản thân và chăm sóc mẹ.”
Cười nhẹ một tiếng, Đồng Ngữ Lam liếc ánh mắt lơ đễnh lên nhìn Hạ Lăng.
“Nhưng anh vẫn là anh Hạ Lăng của em, cũng giống như trước kia, chỉ cần là điều em muốn thì anh vẫn sẵn sàng giúp đỡ.”
Hạ Lăng có chút hơi xúc động, trong mắt thoạt qua tia gấp gáp, nụ cười trên đầu môi trở nên nhiễu loạn.
“Anh Hạ Lăng…”
Đồng Ngữ Lam nỉ non cất tiếng gọi, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Hạ Lăng, vẫn không hề thay đổi sắc thái biểu tình.
“Sao thế?”
Lòng Hạ Lăng bất an trồi lên dự cảm xấu, ngữ âm cũng dần trở nên trầm lắng.
“Tại sao lúc đó anh chọn đi du học nước ngoài?”
Chững lại khoảng vài giây nghĩ ngợi, cô cười nhẹ một tiếng, rồi cũng ấp úng thốt lên.
“Khi đó anh vẫn còn trẻ, chưa thấu hiểu hết tất cả mọi chuyện, nhưng giờ đây anh đã hối hận rồi, nếu cho anh có cơ hội được chọn lại thì anh nhất định sẽ không ra nước ngoài.”
Trong lòng Hạ Lăng trực trào sự nuối tiếc, nhất là những khi đứng trước mặt cô, liên tưởng về hình ảnh cô tươi cười với Sở Mạc, càng đau lòng hơn về ánh mắt tràn ngập ấm áp mà cô dành cho anh.
“Có lẽ tại thời điểm đó đối với anh sự nghiệp quan trọng hơn bất cứ thứ gì…” Cũng giống như Sở Mạc hiện tại, thay vì mở lời hỏi cô, anh chọn cách tự mình suy luận, bất kể là đúng hay sai thì anh cũng mặc nhiên đối xử với cô như kẻ thù. Anh chỉ quan tâm tới cảm xúc của bản thân mình, cư nhiên không hề để ý tới việc cô khổ sở như thế nào.