Nghe Lập Hàn nói vậy cô ngước lên nhìn, vô tình làm mặt hai người sát lại với nhau. Hai tay anh ôm mặt cô dần dần cuối xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn ấy, có lẽ cô vì sự dịu dàng này mà bị cuốn theo. Hết hơi cô lấy tay đập vào lưng anh, anh luyến tiếc buông môi cô ra.
" Hàn Di Băng, anh thích em. Không, có lẽ anh yêu em rồi. "
"…Anh đừng đùa nữa "
" Anh không đùa, anh thích em từ lần đầu gặp rồi "
“…”
" Di Băng, cho anh được không?"
" Cho…"
"Thôi, em mệt rồi ngủ đi. Có gì gọi anh, anh ở phòng kế bên "
Anh đứng dậy vừa quay lưng thì cô nắm tay anh lại, bất ngờ anh quay lại nhìn thì thấy cô quay mặt sang một bên hai má ửng đỏ, giọng nói có chút ngượng ngùng.
" Ừm, anh…anh có thể "
" Em nói sao? "
Anh bất ngờ trước câu trả lời của cô nên hỏi lại, điều này khiến cô càng ngại thêm
" Kh…không nghe thì thôi, không có gì"
Bất chợt anh đè lên người cô khẽ nói.
" Anh đã cho em cơ hội trốn nhưng em từ chối đó nha"
Lời nói của anh cùng hơi ấm phả vào tai cô nó như có dòng điện chạy khắp cơ thể làm cô khẽ run lên. Anh mυ"ŧ mát cơ thể cô và…
/ Tui không biết :> /
…Sáng hôm sau…
Tại biệt thự của Cố Tĩnh Trạch. Cô tỉnh dậy với toàn thân ê ẩm, chỗ nào cũng chi chít kiệt tác do anh để lại. Cô bước từng bước nặng trĩu vào vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà làm bữa sáng. Anh tỉnh dậy không thấy cô đâu liền vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà. Ở nhà bếp, anh thấy một thân hình nhỏ bé đang loay hoay nấu ăn, mùi thức ăn tỏa ra thơm phức. Anh đi lại ôm cô từ phía sau rúc vào hõm cổ cô mè nheo
" Sao em không ngủ thêm, mấy việc này là của người giúp việc làm rồi "
" Aissss, anh tránh ra cho em nhờ cái nào. Em muốn tự làm bữa sáng cho anh không được sao? "
" Được, tất nhiên là được "
" Vậy đi ra ngoài chờ thêm lát nữa đi"
Anh đi ra ngoài, lát sau cô đem đồ ăn lên. Hai người vui vẻ dùng bữa. Họ đâu biết rằng sự ngọt ngào ấy như cơm chóa ném thẳng vào mặt vệ sĩ, giúp việc và tất nhiên bác quản gia lớn tuổi cũng không né khỏi. Dùng bữa xong, anh đi làm cô cũng thay đồ đi xin việc, dù gì cô cũng đã tốt nghiệp hơn nữa cô không muốn dựa dẫm tài chính vào anh.
Cũng là buổi sáng đó nhưng là ở diễn biến khác. Di Băng tỉnh dậy, hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn như xé toạc cơ thể cô làm đôi. Bỗng nhà tắm có tiếng mở cửa cô nhìn qua thì thấy Lập Hàn. Kí ức về tối qua ùa về khiến cô ngượng chín mặt liền chui vào trong chăn. Anh đi lại khối xuống cạnh cô
" Dậy rồi sao, lại đây anh bế đi vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng nào"
Cô quần chăn muốn tự mình làm nhưng vừa đứng dậy thì…
" A "
Cô ngã xuống, chân cô như không còn cảm giác. Anh thấy thế vội đi lại bế cô vào nhà tắm.
" Nghe lời, để anh bế thù đâu bị té "
" Còn không phải tại anh"
" Anh xin lỗi. Hôm qua anh không kiềm chế được. "
Nhắc tới hôm qua cô như muốn đào một cái hố để chui xuống. Lần đầu của cô lại mất một cách dễ dàng như vậy. Vệ sinh xong anh đưa cô xuống nhà dùng bữa rồi đến công ty, vì muốn cô nghỉ ngơi thêm nên anh cho cô nghỉ hôm nay. Lát sau, Di Băng cảm thấy đã đỡ hơn nên muốn ra ngoài đi dạo. Đi được một lúc thì gặp Khiết Nhi liền đi lại chỗ cô
" Nhi, mày đi đâu đó"
" Ủa Băng, nay mày không đi làm sao?"
" À, nay tao được nghỉ."
" Ò "
Cô vô tình lướt qua cổ Hàn Di Băng thì thấy có vết bầm, trên mặt lại có quầng thâm. Liền hỏi
" Di Băng, vết bầm trên cổ mày…"
Nghe Khiết Nhi nói, Di Băng vội lấy tay che cổ lại, miệng cười gượng
" Ờm…ờ…hì hì "
____________________________