Chương 5: Tên biếи ŧɦái hắc lang

Bác sĩ liền vội đến cạnh giường khám cho cô. Sau một lúc thì đứng dậy cất ống nghe vào túi quay ra nói với Cố Tĩnh Trạch

" Cô ấy bị sốt cao cộng thêm không ăn uống điều độ dẫn tới suy nhược cơ thể. Tôi sẽ kê vài đơn thuốc cho cô ấy, và nhớ cần phải cho cô ấy ăn uống đủ bữa"

" Được rồi ông ra ngoài đi, quản gia tiễn ông ấy"

Quản gia tiễn bác sĩ ra thì anh vẫn đứng nhìn cô một hồi lâu rồi nói

" Phiền phức "

Nói rồi anh cũng quay đi. Xuống bếp dặn giúp việc khi cô ấy tỉnh thì làm cho cô ít cháo, rồi khoác áo đến công ty

[… ]

Xế chiều cô mới tỉnh lại, mở mắt ra là ánh đèn chùm pha lên đập vào mắt, cô cố gắng ngồi dậy tại day day thái dương thì hơi bất ngờ

" Đồ mình đã được thay rồi sao?"

Cô thầm nghĩ là quản gia đã thay đồ cho mình, nhìn ra ngoài trời thì cũng đã xế chiều, cố gắng xuống bước xuống dưới nhà

Tới cầu thang, quản gia thấy cô xuống liền tới hỏi thăm

“Con đã đỡ hơn chưa, sao không nghĩ ngơi thêm mà xuống đây làm gì”

" Con đỡ nhiều rồi, à mà cảm ơn bác đã giúp con thay đồ ạ"

" Thay đồ? Là thiếu gia làm đó Nhi Nhi à, ta chỉ giúp cậu ấy gọi bác sĩ tới thôi"

" Bác nói là hắn? Hắn giúp con thay đồ"

" Đúng vậy"

Cô sững người một chút thì quản gia lại hỏi

" Mà chắc con đói rồi phải không? Để ta đi nấu cho con ít cháo"

Cô còn chưa nuốt nổi tin tức này thì bên ngoài cổng có tiếng xe, đoán là hắn về nến cô ra xem

Không hổ là anh ta thật lắm tiền, nhiều của, mỗi ngày lại một chiếc xe, hôm thì Lamborghini, lúc thì Bugati giờ lại là Rolls-Royce

Anh bước xuống xe thì thấy cô đang nhìn chằm chằm mình

" Đỡ hơn chưa? Sao lại ra đây"

" Tôi muốn hỏi anh, anh là người đã thay đồ cho tôi sao?"

" Phải " anh trả lời nhanh gọn, rồi bước vào nhà

" Anh…Cái đồ biếи ŧɦái này" cô quát theo bóng lưng anh

" Yên tâm, tôi chả có chút hứng thú gì với cơ thể trước sau như một của cô" anh dừng lại quay về phía cô nói

*Sao chứ anh ta nói mình trước sau như một là có ý gì! Chê mình lép sao?*

Đang tính mắng hắn thêm vài câu thì đã bị hắn cướp lời

" Cô còn muốn đứng đó đến bao giờ"

Cô bước vào thì hắn đã lên lầu tắm, chả có gì làm nên cô vào bếp phụ quản gia làm bữa tối.

[…]

" Khiết Nhi, con lên gọi thiếu gia xuống ăn cơm dùm bác với"

" Vâng ạ! Nhưng mà phòng hắn ở đâu vậy bác?"

" Lầu 2, rẽ trái, phòng cuối cùng là của thiếu gia đó"

Thế là cô leo lên lầu 3 để gọi hắn xuống ăn cơm, đến nơi cô gõ cửa nói

" Biếи ŧɦái hắc lang, quản gia gọi anh xuống ăn cơm kìa"

* Cạch *

Hắn mở cửa bước ra, khuôn mặt xám xịt

" Cô gọi ai là biếи ŧɦái hắc lang?"

Giọng nói trầm ổn nhưng khiến cô sởn tóc gáy, không nói gì cô chỉ chạy lại phía cầu thang quay mặt lại chỗ mây đen mù mịt kia mà nói

" Tôi gọi anh đó đã biếи ŧɦái mà tai còn lãng"

Nói rồi cô vọt chạy xuống nhà, liền vào phụ mọi người dọn thức ăn ra bàn, dọn xong thì hắn cũng vừa xuống tới

Ngồi vào bàn ăn thì hắn cũng nói,

" Vừa khỏi bệnh, bớt chạy nhày lại, lỡ có chuyện gì lại phiền phức tới tôi"

" Chắc tôi mượn anh lo" cô biểu môi nói nhỏ

" Lại đây ăn đi rồi uống thuốc"

Cô ngồi vào, không để hắn càm ràm thêm cô cho mọi thức vào miệng nhanh nhất có thể

" Ai dành ăn với cô sao?" hắn cau mày khoanh tay trước ngực nhìn cô ăn