Một viên đạn từ nòng súng của Hạ Thiên ghim thẳng vào bụng cô. Cô đau đớn la lên, máu bắt đầu tuôn ra hắn thì cười hả hê như một gã điên.
" Ô, tao lỡ tay mất rồi. Hahahaha "
* PẰNG *
Tiếng súng lại một lần nữa vang lên, cơ thể nhỏ bé kia lại bị Hạ Thiên bắn vào thêm lần nữa. Lần này là vào ngực trái. Mắt của Cố Tĩnh Trạch nổi lên những tia máu, không còn kìm chế được anh liền nhặt khẩu súng lên, trong lúc hắn ta mãi mê cười điên dại thì…
* PẰNG PẰNG *
Hai viên đạn bay thẳng vào ngực hắn ta, nụ cười man rợ đó cũng vụt tắt thay vào đó là khuôn mặt đau đớn nhăn nhó của hắn, tay ôm l*иg ngực vừa bị trúng đạn, Hạ Thiên đau đớn nhìn Cố Tĩnh Trạch nói.
" Mày dám, nếu tao chết thì con nhỏ này cũng đừng hòng sống!"
* PẰNG *
Lần này viên đạn đâm thẳng vào tim hắn. Hắn từ từ ngã ra đằng sau rồi rơi xuống biển, cô ngã xuống, Cố Tĩnh Trạch liền chạy lại đỡ cô lên.
" Khiết Nhi, em mở mắt ra nhìn anh đi, đừng nhắm mắt lại. Mau, mau gọi cấp cứu, nhanh lên!"
Lập Hàn liền gọi cho xe cứu thương. Khiết Nhi cố gắng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt anh nói thều thào nói nhỏ.
" Nếu như sau này không có em, anh phải tự chăm sóc bản thân mình đấy. Nhớ chăm sóc luôn cho cô ấy"
Vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn Hạ Nghi đang đứng phía sau. Cô mệt mỏi, bàn tay dần buông xuống. Xung quanh mọi thứ đều mờ đi rồi chìm vào bóng tối. Bên tai chỉ còn nghe thoang thoảng tiếng của Cố Tĩnh Trạch nhưng cô không còn sức để đáp lại hay mở mắt ra nhìn anh nữa rồi
" KHIẾT NHI, EM MAU MỞ MẮT RA CHO TÔI!. "
Anh không thể chờ thêm nữa liền cho một chiếc trực thăng đáp xuống, đưa cô đến bệnh viện gia đình thuộc Cố thị. Cơ Lập Hàn, Du Khiết Nhi và Hạ Nghi liền lên xe chạy đến bệnh viện.
Trên máy bay, anh đã liên hệ cho bác sĩ tốt nhất ở bệnh viện chuẩn bị để cấp cứu, khi tới chỉ cần đưa vào… Lát sau, máy bay đáp xuống sân bệnh viện, anh bế cô xuống thì đã có một đội ngũ y tá và bác sĩ đứng đợi sẵn. Họ nhanh chóng đưa cô lên băng ca rồi sơ cứu vết thương. Trong lúc đưa vào phòng cấp cứu hơi thở cô yếu dần họ liền trợ thở bằng máy oxi.
" Phiền Cố tổng đứng bên ngoài, anh không được vài trong"
Vị y tá ngăn anh lại rồi đóng cửa đi vào trong, anh thẫn thờ đi lại dãy ghế dài nhồi xuống, đầu ngửa ra sau hai mắt nhắm nghiền lại. Lập Hàn, Di Băng, Hạ Nghi chạy lại
" Cô ấy đưa vào cấp cứu rồi sao "
Anh ngồi thẳng dậy gật đầu, thấy Hạ Nghi ánh mắt liền trở nên sắc bén khiến ả ta run sợ. Anh đứng dậy đi qua đi lại, anh không nói gì nhưng trong lòng lại như bị hàng tấn đá đè.
" Ai là người nhà bệnh nhân "
Một vị y tá mở cửa ra nói. Cố Tĩnh Trạch và Hàn Di Băng đều lên tiếng
" Là tôi"
" Cô ấy bị mất máu rất nhiều, ai có nhóm máu…"
Vị y tá chưa kịp nói hết câu thù Di Băng ngắt lời
" Là tôi, máu của tôi trùng với cô ấy "
" Vậy mời cô theo tôi để xét nghiệm "
Lập Hàn nắm nhẹ tay áo cô lại, cô dường như không quan tâm mà đi thẳng vào trong. Lập Hàn rút tay lại nhìn theo cô mà lòng lại dâng lên cảm giác khó tả.
Lát sau cô bước ra mặt có chút xanh đi, Lập Hàn liền dìu cô lại ghế ngồi. Cứ như thế họ cứ ngồi đợi ngoài phòng cấp cứu, một không khí nặng trĩu bao chùm lên họ, không ai nói một lời.