Nghe cô trả lời anh đi lại cầm tay cô lên nhìn vào vết thương mà nói
" Cô ấy chỉ là…"
" Mối tình đầu" Khiết Nhi cắt ngang lời anh, anh nghe vậy thì ngước lên nhìn
" Sao em biết"
" Xời có gì mà tôi không biết, mà anh không tính đi làm à trễ rồi đó"
Cô tỏ ra vui vẻ nhưng thật ra, trong lòng cô đau lắm chứ, nhưng cô không muốn anh biết và nhìn thấy tình cảm mình dành cho anh, cô nghĩ làm vậy mọi thứ sẽ trở nên khó xử hơn tốt nhất cô nên im lặng vì dù gì…cô đâu thể thay thế ’ Mối tình đầu"
" Vậy trưa nay đen cơm lên công ty cho tôi nha"
Nói xong anh bỏ đi, cô ra ngoài mua ít nguyên liệu để chuẩn bị cho bữa trưa…Về đến nhà thì vẫn còn khá sớm nên cô phụ mọi người công việc trong nhà sau đó mới nấu ăn đem lên công ty.
…Sảnh công ty…
Cô đi vào gặp lễ tân sau đó mới lên phòng làm việc của anh. Lần này cô không gõ cửa mà mở cửa đi thẳng vào.
" Cố Tĩnh Trạch " cô nói nhỏ
" Em vào không biết gõ cửa à"
Đập vào mắt cô không phải là anh đang làm việc mà là anh đang ôm một cô gái trong phòng làm việc. Nghe tiếng động cô gái đó quay lại thì ra là mối tình đầu. Nhưng cô lấy quyền gì để trách móc, để hỏi hay thậm chí là ghen.
" Xin lỗi, tôi mang cơm trưa cho anh nè"
" Ai vậy Trạch "
* Trạch sao, thật sự ghen tị với cô ấy"
" Là vợ anh"
" Vợ sao?" Hạ Nghi và cô đều bất ngờ trước câu trả lời của anh
Nghe anh nói cô thật sự rất vui nhưng lại có chút phân vân. Anh thật sự thừa nhận hay chỉ đem coi ra làm lá chắn.
" Anh có vợ rồi sao, vậy em xin phép về trước, không làm phiền vợ chồng hai người nữa"
Hạ Nghi quay về, cô mới đi vào đặt hộp cơm lên bàn.
" Tại sao lại nói như vậy"
" Như vậy là như nào"
" Thì…anh nói tôi là vợ anh"
" Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, bộ…em không muốn làm vợ tôi à" Anh đi lại ôm cô vào lòng, lúc này cô mới lấy hết can đảm để hỏi.
" Nếu không thích tôi thì đừng gieo cho tôi hi vọng được không. Tôi sợ cảm giác bị thất vọng lắm".
" Ai nói tôi không thích em"
Nghe câu trả lời này của anh cô như không tin vào tai mình liền đây anh ra, gương mặt đỏ chót
" Anh nói sao cơ"
" Du Khiết Nhi em nghe cho rõ đây. Tôi, Cố Tĩnh Trạch yêu em "
Nghe được câu nói đó từ anh coi thật sự rất hạnh phúc, tình cảm cô dành cho anh hóa ra không phải đơn phương nữa rồi.
" Thế còn em, em thích tôi rồi sao" anh dở dọng châm chọc cô
" T…tôi còn lâu mới thích tên lăng nhăng như anh "
" Hửm em nói ai lăng nhăng " anh đi lại phía cô, cô từ từ lùi ra sau
" Tôi nói…ưm"
Anh khóa môi cô lại, nụ hôn càng ngày càng gấp gáp, sau một vài phút cô đập lưng anh, anh hiểu ý bỏ ra kéo theo đó là một sợi chỉ óng ánh.
" Không ai dạy em khi hôn phải thở sao"
" Tôi không có kinh nghiệm như anh"
" Vậy… anh dạy em để có kinh nghiệm nha, mà môi em ngọt thật đó bảo bối"
Cô ngượng đến đỏ mặt với câu nói của anh liền đẩy anh ra
" Tôi không cần"
Nói xong cô bỏ về luôn, anh thì đứng đó nhìn theo bóng lưng cô cười nhẹ sau đó đi lại dùng cơm trưa.
Lúc cô đi ra thì gặp thư ký Lưu đi vào, để ý thấy mặt cô đỏ thì đi vào phòng làm việc của boss thấy anh đang cười tủm tỉm thì cũng đoán được phần nào.
" Boss, anh cười gì vậy "
" Thấy rồi sao, vậy tăng ca đi"
Gì đây, boss của anh bị sao vậy lại bắt anh tăng ca biết vậy có chết anh cũng không hỏi đâu. Con người khi yêu thật khó hiểu
mà
________________