Chương 1: Anpha dịu dàng

"Cụng ly!"

Đêm đã khuya, đèn đuốc ở quán bar vẫn sáng trưng, nhóm nam nữ trẻ tuổi lắc lư nhảy nhót tận tình, hưởng thụ sự vui vẻ ngợp trong những thứ xa hoa lộng lẫy.

Cụng ly với đám bạn thân, Hứa Dục Kỳ bình thản uống một ngụm rượu Cocktail xinh đẹp. Mùi vị rượu trái cây thanh mới và thoải mái khiến Hứa Dục Kỳ thỏa mãn mà lim dim mắt.

“ y Kỳ Kỳ, người đó của cậu cho phép cậu đi uống rượu lúc nửa đêm hả?” Thấy dáng vẻ thỏa mãn của nàng, người bạn tốt bên cạnh cười trêu ghẹo.

Lời nói vừa thốt ra thì mọi người xung quanh lập tức phụ họa trêu đùa.

“Đúng đúng, Kỳ Kỳ, cậu đi chơi với đàn chó độc thân chúng tớ đây mà Dụ Hàn không ăn dấm sao?”

“Nói luyên thuyên gì thế! Cô vợ nhỏ mới cưới của người ta đi ăn tiệc… Trông bề ngoài nữ thần họ Dụ lạnh lùng như băng, nhưng đương nhiên vẫn lưu luyến O xinh đẹp nhà tớ đó nha ~ Tin không, cô ấy sẽ lập tức gọi điện đến ngay…”

Nhóm người này đang nói gì vậy?

Hứa Dục Kỳ bất đắc dĩ đỡ trán, nàng cười giải thích: “Không phải, tớ với Dụ Hàn chỉ là…”

Mấy chữ “ép duyên” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Hứa Dục Kỳ sửng sốt, nàng vừa lấy điện thoại ra thì hai chữ “Dụ Hàn” lớn trên màn hình đập vào mắt.

“...”

“Phụt!” Người ngồi gần nàng nhất là Cố Tư Tư, cũng chính là cái người trêu ghẹo nàng ban đầu, cô ấy nhìn thấy rất rõ cái tên trong màn hình điện thoại. Rượu vừa uống vào miệng lại phun ra, Cố Tư Tư sặc sụa, cô ấy vừa vỗ ngực mạnh ho khụ khụ, vừa cười ha ha nước mắt lưng tròng: “Mọi người mau nhìn này, nữ thần họ Dụ gọi về nhà rồi!”

“Chúng tớ không phải…”

“Được rồi được rồi, mau nhận cuộc gọi của nữ thần đi ~"

“...” Bị đẩy lên, Hứa Dục Kỳ không còn cách nào khác, nàng cầm điện thoại đi vào trong toilet.

“Alo, Dụ Hàn?” Âm nhạc đinh tai nhức óc trong quán bar hơi phiền phức, Omega tìm một phòng nghỉ, tùy tiện đóng cửa rồi nhận cuộc gọi: “Sao thế?”

Đã kết hôn hơn một năm nhưng đây là lần đầu tiên Dụ Hàn gọi điện cho nàng trễ thế này.

Chắc là có chuyện gì rất quan trọng nhỉ?

“...”

Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, rất yên tĩnh. Hứa Dục Kỳ khẽ nhíu mày, nàng liếc nhìn điện thoại, khi chắc chắn mình vẫn đang trong cuộc trò chuyện thì nàng lại đưa điện thoại kề bên tai: “Dụ Hàn?”

Cuối cùng bên kia cũng lên tiếng, Hứa Dục Kỳ nghe thấy một tiếng thở dốc rất nhẹ rất căng chặt, sau đó, microphone vang lên giọng nói thường ngày của Dụ Hàn: “Em… Đang ở đâu?”

Giọng nói của Dụ Hàn rất hay, như làn gió mát thanh trong, âm sắc vừa sạch sẽ vừa thanh ngọt, hơn nữa tính cách cô lạnh lùng, lúc nói chuyện luôn đè thấp giọng, không nhanh không chậm, nên khiến âm sắc dễ nghe cũng mang một chút khàn và trầm thấp.

Hứa Dục Kỳ nghe thấy thì khó tránh khỏi nhớ đến lúc hai người ở trên giường. Khi du͙© vọиɠ của Dụ Hàn trỗi dậy, cô cũng thở gấp và nói bên tai nàng bằng giọng khàn và trầm thấp như thế, ẩn chứa sự nhẫn nhịn và kiềm chế.

"Kỳ Kỳ?"

“... Ưm, em đang ở quán bar.” Nàng hoàn hồn khỏi đống suy nghĩ rối bời, nhớ lúc nãy trong đầu nàng toàn là khung cảnh khiến người ta đỏ mặt hồng tai, khuôn mặt của Hứa Dục Kỳ hơi nóng lên: “Hôm nay đám Cố Tư Tư hẹn gặp em, ở nhà em không có việc gì làm… Nên mới đến đây…”

Omega ổn định hơi thở và giải thích cẩn thận.

Mặc dù biết Dụ Hàn không phải Alpha bá đạo, cô luôn đối xử với nàng dịu dàng và lễ phép. Nhưng Omega đã kết hôn lại chạy ra ngoài giữa đêm khuya khi chưa có sự đồng ý của vợ mình, và còn tụ họp với bạn bè ở quán bar… Nếu để bố mẹ bảo thủ nhà nàng biết thì nàng e sợ bản thân đã niệm từ lâu rồi.

Đầu bên kia điện thoại im lặng, lông mi mảnh dài của Hứa Dục Kỳ run rẩy, ngón tay vô thức xoắn góc áo.

“Dụ Hàn…” Nàng thật sự không chịu nổi sự im lặng và xấu hổ đến mức kỳ lạ như thế này, Hứa Dục Kỳ cắn môi, nàng nhỏ giọng nói: “Chị giận em sao?”

“Sao giận được chứ.” Dụ Hàn cười trầm thấp, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Chỉ là muộn quá rồi nên tôi rất lo lắng cho em.”

". . ."

Lời mong cầu thẳng thắn như thế khiến tim của Hứa Dục Kỳ đập bình bịch.

“Kỳ Kỳ, em… Argh a…”

“Dụ Hàn? Dụ Hàn chị sao thế? Khó chịu sao?” Alpha đột nhiên kêu rên khiến Hứa Dục Kỳ căng thẳng, nàng vội vàng hỏi.

“Argh… Ưm… Tôi…” Dường như Dụ Hàn hơi rối rắm, một lúc lâu, cô mới gọi nhẹ biệt danh của Hứa Dục Kỳ, giọng điệu luôn ôn hòa thong thả hơi run rẩy: “Kỳ Kỳ, tôi, tôi đến kỳ phát tình rồi.”

“...”

Omega lập tức im lặng khiến ánh mắt lạnh lùng của Dụ Hàn hơi buồn bã, cô kìm nén sự thất vọng không rõ bất ngờ dâng trào trong lòng. Cô mỉm cười, vẫn ôn hòa như trước: “Đã khuya rồi, Kỳ Kỳ, em chú ý an toàn…”

“Dụ Hàn, bây giờ chị đang ở đâu?”

….

“Kỳ Kỳ, gấp thế sao?” Thấy Hứa Dục Kỳ vừa ra khỏi toilet là lập tức cầm túi muốn đi nên Cố Tư Tư hơi sửng sốt.

“Ừm…” Mọi người đồng loạt nhìn nàng, khuôn mặt trắng như sứ của Hứa Dục Kỳ nhuốm đôi mây đỏ. Cô cầm lấy quai túi, hơi xấu hổ nói: “Nhà tớ có chút chuyện… Mọi người cứ từ từ uống tiếp, tớ đi về trước…”

Nói xong, chưa đợi mọi người phản ứng lại thì nàng đã chạy như trốn, để lại một đám đông mắt to trừng mắt nhỏ.

Không biết đã ngây ngốc bao lâu mà có người bật cười “phụt” một tiếng.

“Ai bảo Kỳ Kỳ và Dụ Hàn không có tình cảm với ép duyên cơ? Tình cảm của vợ chồng son người ta tốt thế kia cơ mà!”

“Nhưng chẳng phải trước đó Kỳ Kỳ nói hai người họ bị chính phủ ép cưới sao?”

“Đúng thế, mình vẫn nghĩ Kỳ Kỳ không tự nguyện gả cho Dụ Hàn đâu…”

“... Làm ơn đi, đó chính là Dụ Hàn, Dụ Hàn đó! A a là người tình thủ đô mà vô số Omega mơ ước đó…”

Cậu một câu tôi một câu, Cố Tư Tư nghe thấy mọi người ríu rít nói thì hừ một tiếng: “Kỳ Kỳ của mình cũng không kém đâu! Giáo viên đại học ở thủ đô chẳng phải xứng tầm với Dụ Hàn còn gì…”

Bên kia, Hứa Dục Kỳ ngăn một chiếc xe taxi: “Tài xế, đi đường Tân Giang, cảm ơn."

Không biết tại sao, theo lý thường, con đường lớn vốn rất thông thoáng lại hơi kẹt xe. Cô không khỏi cúi đầu nhìn đồng hồ liên tục, ánh mắt của Hứa Dục Kỳ hơi hoảng loạn, giọng nói cũng rất nôn nóng: “Tài xế, có thể làm phiền bác đi nhanh một chút không.”

Dụ Hàn đến kỳ phát tình sớm hơn trước… Chắc chắn cô rất khó chịu.