Mười hai giờ trưa, Đường Bồ gọi cơm hộp đến câu lạc bộ cho nhân viên, có hai lễ tân chạy đến, chúc mừng cô có bạn trai mới.
Đường Bồ hoang mang, cho nên các cô ấy lấy điện thoại ra, mở lên cho cô xem. Bức ảnh Cúc Hướng Minh thân mật dựa vào ghế được đăng trên các tài khoản mạng xã hội của trang web chính thức về trang sức giống như quảng cáo, ghi rõ “Đích thân ông chủ xác nhận”.
"Cái gì đây?"
Cô cầm điện thoại nhìn, cái tài khoản này có sức ảnh hưởng rất lớn, thậm chí, đôi bông tai đặt làm riêng của cô cũng được bán hết với kiểu dáng giống nhau.
Cúc Hướng Minh này công tư phân minh, mặc dù anh ta có tâm địa gian xảo nhưng cũng sẽ không công khai đùa giỡn như vậy, chẳng lẽ nói quảng cáo cho cô là để cô bán nhân tình này giúp châu báu của anh ta tăng sự nổi tiếng? Đường Bồ nuốt không trôi cục tức này liền gọi điện cho Cúc Hướng Minh.
Bên kia tất nhiên là chưa dậy, mơ hồ nói: "Tiên sư nhà mày."
"Anh có ý gì, muốn tạo scandal với tôi? Đối với anh cũng đâu có lợi, tôi cũng đâu phải là những minh tinh mà anh hẹn hò, anh đổi người khác không được sao?"
"Em thấy sớm thế sao?"
Hai cánh tay trần ngồi dậy trên giường, giải thích: "Đó là để anh thấy, người nhà anh đang giục cưới, nếu như anh nói qua với em thì chắc chắn em sẽ không giúp. Nhưng lần trước em có nói thiếu anh một nhân tình, xem như lần này là giúp anh đi, không quá đáng chứ?"
Thương nhân tính toán còn chưa thấy ai trơ trẽn như anh ta, Đường Bồ nén giận: "Thu hồi ảnh cho tôi, còn nhân tình thì tôi đổi cách khác bồi thường cho anh, cái này không được!"
"Trước đây chúng ta cũng từng lui tới, em không cho anh chút mặt mũi nào sao?"
"Tiên Nữu, chỉ cần lần này, xem như là anh cầu xin em, mẹ anh cũng không hài lòng với em lắm nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh."
"Cúc Hướng Minh, nếu anh không muốn chúng ta cạch mặt nhau thì gỡ ngay bức ảnh xuống trước hai giờ! Tôi không muốn nghe gì hết, rõ chưa?!"
Giọng nói của cô có chút lớn ở rừng trúc bên cạnh câu lạc bộ, nghĩ lại tức giận sẽ làm hại chính mình liền cúp điện thoại, giận dữ xoay người đi.
Chưa kịp điều chỉnh lại tâm tính thì lại bắt gặp Mục Lạc đứng chờ cô nãy giờ ở sau lưng.
Đường Bồ rất muốn đi chùa miếu thanh tịnh bái phật, gần đây, cô hay bị sao Thủy nghịch hành gì vậy, sao lại cứ phải giải quyết dứt khoát như vậy, vương vấn không dứt được, cô không thích dây dưa tình cảm đã kết thúc, cho dù là có bao nhiêu người đi trước cũng chỉ muốn giữ khoảng cách.
Dành cảm xúc cho một người là đủ, chỉ có thể trải qua một lần là đủ, không ai có thể ở lại mãi, cũng không ai có thể thật lòng mãi.