Trong các cuộc thi bắn cung cấp tỉnh cô luôn được mời làm giám khảo, Đường Bồ cảm thấy rất không đúng. Thứ nhất cô không có chứng chỉ chuyên nghiệp, thứ hai cô chưa từng tham gia các cuộc so tài chuyên nghiệp chỉ là mở một câu lạc bộ bắn cung, nên khi được mời cô cảm nhận được những giám khảo khác có chút không phục.
Đường Bồ dự định sẽ khiêm tốn một chút dựa theo điểm trung bình của các giám khảo khác mà chấm.
Cô mang áo khoác dài, bên trong mang áo màu trắng váy ngắn màu nâu, khoanh chân tư thế ngồi không quá nghiêm túc, các giám khảo ngồi hàng ghế đầu đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, mái tóc đen bồng bềnh bên má, bông tai được chế tác độc nhất vô nhị xuất hiện giữa màn hình, Mâu Thì Châu bên ngoài đại sảnh bắn cung, ngửa đầu nhìn người phụ nữ trên màn ảnh to lớn kia, giải đấu bên trong đã bắt đầu nên anh không thể vào được, cũng có nhiều người giống như anh đều ngồi trên bậc thang bên ngoài câu lạc bộ nhìn qua màn ảnh xem trận tranh giải trong sân.
Nhϊếp ảnh gia kia hình như để ý đến dung mạo của cô liền đem những ống kính còn lại chỉa đến chỗ Đường Bồ. Cô không quá giỏi trong việc kiềm chế hào quang của chính mình, cho dù có lớn lên ở vườn hoa thì dường như phương châm sống của cô phải trở thành đóa hồng có một không hai, kiêu ngạo mà thanh cao.
Độ nét của ống kính rất cao, ngay cả tóc cũng được chiếu rõ, hàng mi mảnh mai nhướn lên, anh mắt đa tình đầy quyến rũ bắt gặp phải ống kính chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi, không chút lưu luyến nhìn chỗ khác, ngược lại cây bút trong tay bấm vào bảng chấm điểm che đậy sự chột dạ trong thân phận giám khảo.
Thực tế anh ấy cũng không xem nhiều về nội dung cuộc thi , suốt quá trình ánh mắt đều đặt lên người Đường Bồ, ngồi được ba tiếng thì cuộc thi kết thúc, mọi người xung quanh liên tục đứng dậy, anh lo lắng đứng chờ cạnh cửa câu lạc bộ.
Đường Bồ cứ nhìn đồng hồ, cô cũng mệt mỏi, cũng mau có máy chấm điểm chuyên nghiệp, ban giám khảo chỉ để hỗ trợ quay.
Người dẫn chương trình trên sân khấu đang nói những lời cuối để kết thúc, Đường Bồ hoàn toàn lơ đễnh đứng lên, ánh mắt dán chặt trên kim đồng hồ đeo tay. Cô không hề hay biết có một người đàn ông đang cúi đầu đến gần cô, bốn vị giám khảo bên cạnh lần lượt đổ dồn ánh mắt vào người đó.
"Nhìn cái gì, đấu trường này so với anh tốt hơn sao?"
Đường Bồ bị hắn dọa sợ, giọng hắn ta giả vờ bôi mỡ thích hợp với bộ vest xanh này, thật là tự tin của người đàn ông này cao tới trần nhà mà.
Cúc Hướng Minh mỉm cười lấy một bó hoa gypsophila từ phía sau, vuốt tóc, từ đuôi lông mày bên phải cắt ngang một đường có thể nhìn ra đây là một người chú trọng cách ăn mặc.
"Làm gì thế?"
Đường Bồ khoanh tay lùi về sau dán chặt lưng vào ghế, nét mặt ghét bỏ, xinh đẹp động lòng người: "Cho tiên nữ đẹp như hoa! Nghe nói em có mở một câu lạc bộ bắn cung, anh hao phí tâm tư tài trợ cuộc tranh tài này chính là để có thể thấy em, nàng tiên của anh."
Miệng hắn vểnh lên giống như vừa mới bò ra từ vạt dầu, bộ đồ đắt tiền cũng không thể cứu được hắn.
"Không ghét bỏ mà còn gửi lời mời cho tôi ư?" Đường Bồ muốn biết sao có người lại rảnh rỗi đến như vậy chứ, nhìn trúng một người không có kinh nghiệm như cô làm giám khảo.
"Đường nhiên là anh! Lúc em không có ở đó anh có nói với nhân viên của em chuyển lời lại."
"Nếu như anh ở đó tôi sẽ từ chối tại chỗ."
"Ừm hửm ." Cúc Hướng Minh tủi thân cau mày: "Anh cũng nghĩ sẽ như vậy."
Hắn đặt đóa hoa trên tay xuống, đau lòng ngồi xuống bàn của cô hận không thể dựa vào người cô: "Dù sao sau khi chia tay em cũng không có ai, anh muốn gặp em so với Bồ tát còn khó hơn, phải ngày ngày đến miếu Thái Thượng lão quân cầu xin."
"Thái Thượng lão quân là ông tổ của đạo giáo, giả vờ cũng phải biết một chút văn hóa."
"Ai ui được dạy bảo! Tiên nữ biết thật nhiều, lần sau anh sẽ đi lão nhân gia kia dưới ánh trăng."
Con người hắn chỉ thích làm chút gì đó, lúc ở cạnh hắn hưởng thụ miệng lưỡi hài hước rất thú vị, đáng tiếc lại là một người sắc sảo.