Chương 3: Cưỡng chế phát tình

Động tác của người đàn ông vừa nhanh vừa mạnh, xương hông rắn chắc liên tục đập vào xương mu của cô. Thân thể Thi Ngọc giống như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, người đàn ông lập tức dùng sức thúc vào hai lần. Thứ to lớn của hắn chôn sâu trong cơ thể run, hơi run lên một cái, sau đó hắn rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, chĩa thẳng qυყ đầυ vào mặt cô.

Một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sánh bắn ra, Thi Ngọc vô thức muốn né tránh, nhưng lại bị người đàn ông bóp chặt lấy cằm, khiến cô căn bản không nhúc nhích được.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mang theo mùi tanh đặc trưng bắn khắp mặt cô, vẫn còn ấm.

Ánh mắt cô đờ đẫn, đôi môi run rẩy: “Được không? Anh đã hài lòng chưa?”

Cô cứ nghĩ cuối cùng mình cũng có thể được giải thoát.

Người đàn ông lau sạch sẽ dươиɠ ѵậŧ của mình, sau đó mặc lại quần, cài lại thắt lưng.

Chỉ trong chớp mắt, anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ áo mũ chỉnh tề, còn cô thì vẫn trần như nhộng mà nằm trên ghế sofa, mặt và tóc đều dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, tạo ra một sự chênh lệch rõ ràng.

Hắn đứng dậy, thản nhiên lấy trong túi quân phục ra một bao thuốc lá, rút lấy một điếu, cúi đầu, châm lửa.

Hắn phun ra một làn khói, làm gương mặt hắn trở nên mơ hồ.

Thi Ngọc đang định ngồi dậy, nhưng người đàn ông lại từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh lùng, khiến cô tê dại cả da đầu.

"Hài lòng?" Hắn xùy cười một tiếng: “Một người phụ nữ đến rêи ɾỉ cũng không biết thì nói gì đến chuyện hài lòng cơ chứ?”

“Cái gì?” Lời nói thô bỉ của hắn khiến sắc mặt Thi Ngọc nháy mắt trắng bệch.

“Cô như thế khiến tôi rất khó chịu.” Hắn lại hít một hơi thuốc, sau đó phun khói về phía tiểu huyệt của cô.

Thi Ngọc kinh hoàng nhìn anh ta: “Anh... Anh còn muốn làm gì nữa?”

Quý Tranh cười lạnh một tiếng: “Không, lần này tôi không làm gì cả, tôi muốn cô làm.”

Thi Ngọc không hiểu ý tứ của anh ta, nhưng rất nhanh sau đó cô đã hiểu rồi.

Quý Tranh mở ngăn kéo, lấy ra một bình sứ màu xanh, nắm trong tay rồi đi về phía cô.

"Uống nó."

Bên trong bình sứ là một dịch thể trong suốt, tỏa ra một mùi hương rất kỳ quái. Thi Ngọc lắc đầu lùi về sau, trực giác nói cho cô biết, đây chắc chắn không phải thứ gì tốt.

Nói không chừng còn là thuốc độc.

Cô không muốn chết, thế là vội vàng chạy khỏi ghế sofa, muốn lao ra ngoài.

Nhưng mà, cô còn chưa chạy được hai bước thì đã bị Quý Tranh bắt lại.

Người đàn ông vẫn ngậm điếu thuốc lá trong miệng, một tay bóp cằm cô, bắt cô phải há miệng ra; một tay khác thì cầm bình sứ, cứ thế rót vào miệng cô.

Thi Ngọc giống như con cá mắc cạn, cảm thấy mình khó có thể tránh khỏi cái chết rồi. Cô bắt đầu mắng hắn: “Anh là tên khốn! Anh nói lời không giữ lời! Nếu sớm biết sẽ như thế này thì tại sao anh không dứt khoát gϊếŧ tôi đi cho rồi...”

Quý Tranh nhíu mày, cầm điếu thuốc trong miệng xuống, cười như không cười mà nói với cô: “Yên tâm, đây không phải thuốc độc.”

Hắn vừa dứt lời thì Thi Ngọc lập tức cảm giác được bụng mình nóng như lửa đốt, sau đó, giữa hai chân cũng không kiềm chế được mà chảy ra dịch thể.

Cô lập tức hiểu ra, thứ này không phải là thuốc độc, nhưng lại khiến cô cảm thấy khó chịu hơn cả thuốc độc: “Anh... Anh... Anh...”

Đầu óc cô trở nên trống rỗng, không còn nghĩ được điều gì nữa, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông vẫn còn quanh quẩn trong không khí, càng thêm kí©h thí©ɧ cô hơn.

Quý Tranh thản nhiên nhìn cô, giống như đang chờ đợi cái gì.

Hiệu quả của loại thuốc bí ẩn này vô cùng mãnh liệt, chẳng mấy chốc, núʍ ѵú hồng hào của cô đã chậm rãi dựng đứng lên.

Hoa huyệt của Thi Ngọc ngứa ngáy vô cùng, cô cảm giác như có hàng trăm hàng ngàn con kiến đang gặm cắn tiểu huyệt của mình vậy, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Ngứa quá, khó chịu quá.

Cô vô thức khép chặt bắp đùi lại, không nhịn được mà ma sát hai chân với nhau, nhưng hình như không gãi đúng chỗ ngứa nên ngược lại càng thêm khó chịu.

“A...” Môi cô khẽ nhếch lên, hạ thể cũng chảy rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ, thấm đẫm cả sofa.

Quý Tranh ngồi xổm xuống, vạch hai mép thịt của cô ra, nhìn chằm chằm âm đế của cô.

Giây phút được hắn chạm vào nơi đó, toàn thân Thi Ngọc run rẩy kịch liệt, trong miệng không nhịn được mà phát ra những tiếng rêи ɾỉ.

Hắn nhìn thân thể cô chảy ra không ít dâʍ ŧᏂủy̠ thì bật cười thành tiếng: “Bây giờ mới có chút dáng vẻ.”

Thi Ngọc cắn chặt môi dưới, loại thuốc này ăn mòn lý trí của cô, cô cảm thấy mình sắp không khống chế được rồi.

Quý Tranh tiếp tục nhào nặn tiểu huyệt của cô, ngón tay thỉnh thoảng lại gãi nhẹ lên âm đế của cô, khiến nơi đó càng lúc càng chảy ra thêm nhiều dịch thể.

Ánh mắt của hắn tối sầm lại, chỉ muốn lập tức móc thứ to lớn của bản thân ra mà hung hăng đâm vào tiểu huyệt của cô.

Nhưng hắn lại không muốn làm theo ý cô như thế.

Thi Ngọc không tự chủ được mà ưỡn người lên, nhưng người đàn ông lại hừ lạnh một tiếng, sau đó rút tay trở về.

“Muốn không?” Âm thanh trầm thấp của hắn vang lên bên tai cô.

Cô cố gắng duy trì chút lý trí còn sót lại cuối cùng, quật cường lắc đầu.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, rút khẩu súng Browning màu đen trên thắt lưng ra, chĩa vào đầu cô.

“Bây giờ thì sao?”

Bị súng chĩa vào đầu như vậy, cô không dám cử động nữa. Người đàn ông nhìn về phía dưới của cô, ra lệnh: “Tự chơi nó cho tôi xem.”

“Cái... Cái gì?”

“Nếu để tôi nói lần thứ hai thì tôi sẽ trực tiếp nổ súng đấy.”