Chương 13: Dùng cây roi ma sát hạ thể

Thi Ngọc đi sau lưng hắn, tiến vào phủ tư lệnh.

Nơi này còn rộng lớn hơn nơi ba năm trước hắn đưa cô đến, riêng hành lang đã phải đi mất rất nhiều thời gian rồi.

Nhà thủy tạ hoa viên, rường cột chạm trổ, xa hoa nhưng lại không mất đi thẩm mỹ.

Cuối cùng, hắn đưa cô tới một căn phòng.

Trong phòng được trang hoàng tráng lệ, còn có đèn treo trần tinh xảo, đá cẩm thạch lót nền, và một bộ ghế sofa phong cách châu Âu.

Người đàn ông bước tới ghế sofa, ngồi xuống.

Hắn không nói gì cả, chỉ ngồi ở đó, dùng ánh mắt hờ hững quan sát cô.

Thi Ngọc đứng cách hắn khoảng chừng năm bước, căng thẳng vặn ngón tay.

Ánh mắt của hắn nhìn chỗ nào, cô liền cảm thấy chỗ đó nổi hết da gà.

Quý Tranh thủ thế, ý bảo cô đi tới.

Thi Ngọc cứ nhìn chiếc ghế sofa là lại nhớ tới chuyện ba năm trước, thế là chần chừ không dám tiến lên.

Người đàn ông vuốt nhẹ cây roi trong tay, vẻ mặt bắt đầu lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, hắn lên tiếng: “Lần sau, nếu còn để tôi nói đến lần thứ hai thì đừng trách tôi không cho cô cơ hội, lại đây.”

Thi Ngọc không dám khiêu chiến giới hạn của hắn, thuận theo đi tới.

Cô đứng trước mặt hắn, mặc dù hắn ngồi, tính ra thấp hơn cô, nhưng cô vẫn có cảm giác hắn ở trên cao cao tại thượng mà nhìn cô.

Huống hồ, thân thể cô nhỏ nhắn xinh xắn, cho dù hắn ngồi thì cũng không thấp hơn cô bao nhiêu.

Người đàn ông cầm cây roi, chọc nhẹ vào bắp chân cô, sau đó dần dần trượt lên trên. Cây roi trong tay hắn giống như đầu lưỡi của mèo, có gai nhọn, khiến cô hơi đau.

Cây roi lướt dọc bắp đùi của cô, sau đó chọc vào tiểu huyệt của cô.

Toàn thân Thi Ngọc run lên, vô thức kẹp chặt bắp đùi lại, nhưng mà vô thức cũng kẹp chặt cây roi lại.

Người đàn ông lạnh giọng, ra lệnh: “Dạng ra.”

Thi Ngọc không dám chần chừ, run rẩy dạng bắp đùi ra.

Cây roi cách lớp vải mà ma sát hạ thể của cô, một lúc sau, hắn dùng roi vén váy cô lên, đẩy qυầи ɭóŧ sang một bên, dò xét tiến vào.

Cây roi cứng rắn đâm chọc nơi đó của cô, khiến chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

“Đứng ngay ngắn.” Giọng nói của người đàn ông vừa lãnh đạm vừa bình tĩnh.

Hắn giống như đang chơi đùa với một con mèo vậy, hững hờ chọc vào người cô, cũng không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ điều gì.

Sau khi Quý Tranh cầm roi trêu chọc nơi đó của cô một lúc, hô hấp của cô càng lúc càng trở nên dồn dập. Cho dù Thi Ngọc không tình nguyện, nhưng thân thể lại không lừa được người.

Âm đế một mực bị ma sát bắt đầu sưng lên, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng bắt đầu tràn ra ngoài, thấm ướt nhẹp roi da của hắn.

Kɧoáı ©ảʍ dần dần tích lũy, từ nơi bị hắn trêu chọc tràn lan khắp thân thể.

Sau đó, Quý Tranh dừng tay lại.

Thi Ngọc đê mê nhìn hắn, không biết hắn có ý gì.

Chưa lên cao trào mà đã dừng lại là một cảm giác rất khó chịu, nhưng cô ngược lại lại thở dài một hơi.

Bây giờ không chịu ảnh hưởng của thuốc kí©ɧ ɖụ©, nếu như cô thanh tỉnh mà lại bị hắn đùa bỡn đến cao trào thì cô mới cảm thấy khó chịu.

Nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của cô, khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn cô chứa đầy hàm ý.

Cô lập tức hiểu ra, mọi chuyện chắc chắn không thể nào đơn giản như thế.

Quả nhiên.

Có phó quan gõ cửa: “Tư lệnh, đại thiếu gia Lục Cảnh Giai của nhà họ Lục muốn gặp ngài.”

Nghe được cái tên Lục Cảnh Giai, toàn thân Thi Ngọc run lên, vô thức muốn trốn đi.

Nhưng cô vừa mới định chạy trốn thì đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, thế là vô thức dừng lại.

“Gặp.” Quý Tranh lên tiếng: “Đưa anh ta tới thư phòng của tôi.”

Hắn quay đầu nói với cô: “Cô cũng tới.”

Thi Ngọc khϊếp sợ, run rẩy nhìn hắn: “Xin anh, đừng để tôi và anh ấy chạm mặt nhau.”

“Tất nhiên rồi.” Quý Tranh sảng khoái đồng ý.

Không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nhưng cô cũng không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn theo hắn đi vào thư phòng.

Thư phòng của Quý Tranh có hai giá sách lớn, bên trên bày đầy sách, phía trước có bàn làm việc và ghế bành, trên bàn còn để một bản đồ chiến lược.

Quý Tranh ngồi xuống trước bàn, vẫy tay ra hiệu cô đi tới.

“Không muốn chạm mặt với anh ta à?”

“Ừm.” Cô lập tức gật đầu.

“Chui xuống.” Hắn đầy ghế ra một chút, ra hiệu cho cô chui xuống gầm bàn.

Sắc mặt cô lập tức tái nhợt: “Anh...”

“Sao thế? Không đồng ý à?” Từ khóe mắt đến khóe miệng hắn đều viết đầy hai chữ “bất mãn”. Hắn hung hăng kéo cô ngồi lên đùi mình, thô lỗ bóp ngực cô: “Không đồng ý thì thôi, cô muốn anh ta nhìn thấy tôi chơi đùa cô thì tôi cũng rất sẵn lòng.”

“A...” Sức lực của hắn không nhẹ, Thi Ngọc không nhịn được mà nhíu mày.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Thi Ngọc sốt ruột, không quản được nhiều chuyện như vậy, lập tức chui xuống gầm bàn.

Trước bàn làm việc được che kín, Lục Cảnh Giai cho dù có vào cũng không nhìn thấy được cô.

Mặc dù thế này hơi nhục nhã, nhưng Thi Ngọc cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng được.

Nhưng mà, khi nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông từ trên cao nhìn xuống mình, Thi Ngọc lại không nhịn được mà run lên. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười ác ý, giống như một kẻ độc tài bạo ngược, muốn hung hăng trừng phạt cô vậy.