Chương 1: Vào tù

Hôi thối, bẩn thỉu, chuột và côn trùng bò tới bò lui trên nền đất.

Cô đếm từng viên gạch trên vách tường, tính đến nay là cô đã bị giam trong tù được một tháng, mái tóc rối bời, da thịt bụi bặm, quần áo trên người cũng bị đánh tơi tả sau những lần thẩm vấn, gần như không thể nào che kín được toàn bộ thân thể, khắp người cũng đều là những vết roi.

Nhìn vừa chật vật vừa đáng thương.

Cảm xúc trong lòng từ tức giận chuyển thành không cam tâm, từ bất đắc dĩ chuyển thành tâm như tro tàn.

Cha cô bị định tội, đã kết án rồi, không thể nào cứu vãn được nữa.

Cả gia đình cô đều bị bắt, bị định tội phản loạn.

Sao có thể như thế được?

Cha cô chỉ là một thương gia mà thôi, từ xưa đến nay chưa từng tham gia vào những cuộc tranh đấu giữa các thế lực, làm sao có thể liên quan gì đến phản loạn được?

Rốt cuộc gia đình cô đã đắc tội với ai mà lại phải chuốc lấy tai vạ như thế này cơ chứ?

Trưa mai là cô sẽ bị hành hình, bao nhiêu ngày bất an lo lắng, cuối cùng ngày đó vẫn cứ tới.

Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, vùi mặt vào đầu gối, để mặc cho nước mắt gột rửa gương mặt của mình.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn mà bình tĩnh, sau đó dừng lại trước cửa phòng giam của cô.

Cô lờ đi, không để ý tới, dù sao thì cô cũng chỉ là một kẻ hấp hối sắp chết, chẳng chuyện gì có thể khơi gợi hứng thú của cô được.

“Thi Ngọc.” Âm thanh lạnh như băng truyền đến bên tai cô, cô chậm chạp ngẩng đầu lên.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một đôi ủng quân đội sáng bóng, sau đó là chiếc quần quân đội thẳng tắp gọn gàng, một bộ quân phục phẳng phiu không chút nếp nhăn. Người này đội một chiếc mũ có hình con rắn quấn quanh một chiếc huy hiệu, vành mũ kéo thấp, che đi ánh mắt của người này, chỉ để lộ ra sống mũi thẳng tắp và quai hàm cứng rắn.

Nhìn như một khẩu súng không có chút nhân tính nào, lãnh khốc, vô tình.

Cô không biết đây là ai.

“Cô muốn ra ngoài sao?” Đối phương đột nhiên lên tiếng, nói ra một câu tràn đầy hi vọng.

Thi Ngọc lập tức kích động đứng lên, xiềng xích dưới chân phát ra những âm thanh thanh thúy.

Cô trợn trừng mắt, hai tay nắm chặt lấy song cửa, nhìn về phía người bên ngoài, liều mạng gật đầu.

“Anh có thể cứu tôi ra ngoài ư?” Cô hỏi lại.

Người kia hơi cúi người, xích lại gần cô, bàn tay đeo găng tay chuyên dụng xuyên qua song sắt, nắm lấy cằm cô.

“Tất nhiên.” Hắn cong môi lên, lộ ra nụ cười khinh miệt.

Cô mẫn cảm nhận ra hắn không có ý tốt với mình, nhưng du͙© vọиɠ sinh tồn của cô đã vượt qua hết thảy.

“Xin anh cứu tôi.”

Hắn nâng cằm cô lên, cứ thế nhìn cô chằm chằm.

Loại ánh mắt này...

Giống như một con rắn độc đang để mắt đến con mồi.

Khiến cô tê dại cả da đầu.

“Tôi có thể cứu cô, nhưng mà...” Giọng nói của hắn trầm thấp: “Cô phải cho tôi một lý do để tôi cứu cô.”

Quả nhiên, kẻ tới không thiện.

Nhưng cô không muốn từ bỏ cơ hội duy nhất này, nếu như hôm nay cô không thoát được thì ngày mai cô sẽ bị bắn thành cái sàng.

“Nếu như anh đã tới đây, vậy thì chắc chắn có cách cứu tôi. Anh cứ trực tiếp đưa ra yêu cầu của anh, nếu như tôi có thể làm thì nhất định sẽ làm.”

Hắn nghe vậy thì hơi nheo mắt: “Bất cứ yêu cầu gì cũng được sao?”

"Ừm."

Nghe được câu trả lời này, người đàn ông vô cùng hài lòng. Hắn vẫy tay một cái, hai phó quan đi sau lập tức móc chìa khóa ra, mở cửa, đưa cô ra ngoài.

“Đưa đi.” Hắn lời ít ý nhiều mà ra lệnh.

Xuyên qua hành lang gấp khúc thật dài, cô được đưa tới một gian phòng. Mấy người phụ nữ trong phòng lập tức tắm rửa sạch sẽ cho cô, sau đó cô lại tiếp tục bị đưa đến một căn phòng khác.

Người đàn ông cứu cô lúc này đã cởi bỏ quân phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo được ủi vô cùng nề nếp. Hắn ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, hai tay khoác lên thành ghế. Nhìn thấy cô đã tới, người đàn ông vẫy tay một cái, ra hiệu cô tới gần mình.

Cô nhíu mày bước tới, còn đang định hỏi liệu hắn có thể nào cứu luôn cha mẹ mình không. Nhưng mà, cô vừa mới ngồi xuống bên cạnh hắn, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì hắn đã lập tức đẩy ngã cô xuống ghế.

“Anh làm gì?” Cô hoảng sợ nói.

Người đàn ông thấp giọng cười một tiếng: “Thi tiểu thư, hình như cô vẫn còn chưa rõ ràng tình huống hiện tại của mình lắm nhỉ?”

“Anh mau buông tôi ra!”

“Được thôi.” Vậy mà anh ta lại sảng khoái đồng ý, lập tức buông cô ra, ngồi thẳng dậy.

Thi Ngọc vội vàng chống tay ngồi dậy, cố tình cách hắn một khoảng.

“Con người tôi xưa nay không thích ép buộc người khác, cô muốn ở trong nhà tù tăm tối bẩn thỉu đó à? Bây giờ cô trở về nhà tù vẫn kịp đó, kịp ngày mai hành hình.” Hắn liếc nhìn cô một cái: “Tôi cho cô ba giây suy nghĩ, một là tự cởϊ qυầи áo ra, hai là cút.”

Cô vô thức siết chặt góc áo, đầu óc hỗn loạn, nhưng người đàn ông đã bắt đầu đếm rồi.

“3.”

“2.”

“1.”

“Người đâu.” Hắn lạnh lùng lên tiếng gọi người.

Trong lòng cô hoảng hốt: “Đợi đã.”

Hắn nhìn về phía cô.

“Anh có thể làm ơn cứu cha mẹ tôi không?”

Hắn nghe cô nói vậy thì bật cười.

“Thi đại tiểu thư, cô nghĩ thân thể cô đáng giá tới mức đó sao? Có thể cứu được ba cái mạng?”

Mặt cô lập tức tái nhợt.

“Đương nhiên, nếu như cô hầu hạ tôi thoải mái thì nói không chừng lúc bắn súng tôi sẽ bắn trượt một hai cái mạng đấy.” Hắn hứng thú nói.

Nghe được câu này của người đàn ông, hai mắt cô sáng lên. Thi Ngọc cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó bình ổn lại tâm trạng, cố gắng nặn ra một nụ cười.

Cô vươn tay đặt lên đùi hắn, vuốt ve tiến thẳng lên trên.

“Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, không bằng chúng ta...” Cô nhẹ nhàng thổi khí vào tai hắn.

Ai ngờ, cô làm như vậy không những không khiến hắn hài lòng, mà ngược lại còn khiến hắn tức giận.

Người đàn ông bắt lấy cánh tay cô, vắt chéo ở sau lưng.

“Ai dạy cô những điều này?” Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ bất mãn.

Trong lòng cô cảm thấy khó chịu vô cùng, cô đã cố gắng đè nén nỗi xấu hổ để làm ra dáng vẻ như thế này, vậy mà còn bị người ta khiển trách. Người đàn ông này đúng là hỉ nộ ái ố vô thường, cô cũng không thể nói là bởi vì tò mò nên mình đã xem thử mấy loại sách kia được.

“Xem ra trước tiên tôi cần phải kiểm tra một chút, xem rốt cuộc cô có còn trinh hay không.”

Nói xong, anh ta giữ chặt lấy người cô, đè cô xuống ghế sofa.

“Anh làm gì thế? Tôi còn, tôi còn!” Cô hoảng hốt lên tiếng.

“Tốt nhất là lời cô nói là sự thật.”

Hai tay hắn đè lên đầu gối của cô, sau đó dùng sức tách bắp đùi của cô ra.