- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Eo Thon Nhỏ
- Chương 7
Eo Thon Nhỏ
Chương 7
Editor: Trà Đá
Chờ Đường Nhân đi rồi, Lộc Dã không thể chờ được nữa chạy đến bên cạnh Lục Trì: “Người anh em à.”
“Hả?”
“Người anh em không biết rõ con người Đường Nhân rồi, bình thường cũng không
đặc biệt thích thứ gì hết, vậy mà anh thấy cậu ấy thích người anh em
nhất đấy.”
Lục Trì không hiểu hỏi: “Chẳng lẽ tớ là đồ…. đồ vật sao?”
Lộc Dã bị câu hỏi này của anh làm cho nghẹn họng lại: “Tớ nói sai rồi. Mấy
người học giỏi thật là, ý tớ là Đường Nhân thật sự thích cậu đó.”
Những người có chỉ số thông minh cao đều có tư duy kỳ lạ như thế sao?
Lục Trì rủ mắt xuống, không nhìn lại Lộc Dã.
Lộc Dã gõ gõ bàn, hiếu kỳ nói: “Mà sao lúc nãy cậu lại cởϊ áσ đồng phục ra
đưa cho Đường Nhân vậy? Lỡ như hội học sinh đi kiểm tra, cậu bị bắt thì
chẳng phải sẽ bị trừ điểm sao.”
Mặc dù cả lớp không bị ảnh hưởng, nhưng học sinh nào bị trừ nhiều điểm quá thì tiền lương của giáo viên
chủ nhiệm sẽ bị ảnh hưởng, cho nên bình thường thì giáo viên chủ nhiệm
sẽ phạt đứng hoặc là quét dọn vệ sinh.
“Lộc Dã, nhường một chút.” Một giọng nói khác đột nhiên xuất hiện.
Lộc Dã ngẩng đầu: “A, Triệu đại tiểu thư cũng muốn ngồi nữa hả?”
Triệu Như Băng đứng ở hành lang, không mặc áo đồng phục, chỉ có áo sơ mi trắng tay ngắn, lộ ra bên ngoài là cánh tay trắng mịn.
Lộc Dã cũng không ưa thích Triệu Như Băng. Cô ta là bạn cùng lớp với cậu ta năm cấp một, cùng trường năm cấp hai, hiện tại lại học chung cấp ba.
Bình thường cô ta rất khó chịu với mọi người, cực kỳ nhàm chán, cũng cái
kiểu không đếm xỉa đến người khác nhưng lại hoàn toàn khác với Đường
Nhân, đáy lòng cô ta thật sự xem thường người khác.
“Làm sao đây, tớ đến trước mà.” Lộc Dã không đếm xỉa đến cô ta: “Triệu đại tiểu thư ngồi chỗ khác đi.”
Triệu Như Băng khẽ trừng to mắt: “Cậu!”
Không biết sao Lộc Dã lại không muốn nhường, một chút cũng không nể nang con
gái, Triệu Như Băng chỉ có thể ngồi ở trước mặt bọn họ.
Triệu Như Băng mở bài thi ra, lật đến đề bài cần hỏi.
Vào lúc Lục Trì vừa chuyển đến là cô ta đã chú ý tới anh rồi, một học sinh
rất cố gắng, dáng vẻ thanh tú, cô ta bỗng chốc có tình cảm với cậu nam
sinh mặc áo sơ mi trắng này.
Mặc dù mới tới một hai ngày, nhưng
cô ta lại không tức giận khi thấy thành tích của Lục Trì cao hơn mình,
thấy tên của Lục Trì đứng trên tên mình, cô ta còn có chút hưng phấn
không nói nên lời.
“Lục Trì, thầy giáo vật lý nói cậu được điểm
tối đa, có đề bài này tớ không hiểu, có thể thỉnh giáo cậu một chút được không?” Triệu Như Băng dùng tay vén mái tóc lộn xộn ra sau tai, nói nhẹ nhàng, đôi mắt xếch nhìn chằm chằm chữ viết như tranh vẽ của Lục Trì.
Tiết vừa rồi nhìn bộ dáng của Đường Nhân khi ngồi chung bàn với anh, chắc hẳn anh phải cư xử rất khéo léo.
Nghĩ đến Đường Nhân, trong lòng Triệu Như Băng cười lạnh một tiếng, thật sự
là chẳng biết xấu hổ, trước mặt toàn trường mà dám làm cái trò không ra
gì đó, đây đâu phải là nhà của riêng Đường Nhân.
Lộc Dã cười nhạo một tiếng.
Triệu đại tiểu thư lại còn chủ động đi hỏi người khác, lại còn bày ra bộ dáng dịu dàng nữa chứ, nói không có ý gì mờ ám thì Lộc Dã chắc chắn không
tin, sợ là đang nhắm đến Lục Trì.
Lục Trì sững sờ nửa ngày, ngón tay nắm chặt cây bút: “Thầy giáo….. giáo có nói là tiết sau sẽ giải…. giải thích cụ thể hơn.”
Sắc mặt Triệu Như Băng biến hóa trong chớp mắt, nhưng khôi phục lại bình
thường rất nhanh: “Tớ…. Chỉ là tớ muốn nhanh chóng biết câu trả lời….”
Lời còn chưa nói hết, thì Lộc Dã đã cười ra tiếng: “Chao ôi, Triệu đại tiểu thư, sao không đợi thầy giáo vào giải đáp, cậu thấy thầy giáo còn kém
học trò luôn sao? Thầy giáo vật lý mà biết được chắc khóc lóc mất thôi.”
Triệu Như Băng đá một cước vào chân cậu ta, giọng nói lạnh lùng: “Tớ không có nói chuyện với cậu, cậu không cần phải xen vào việc của người khác, có
thời gian rảnh như vậy thì đi xem lại bài đi.”
Giọng nói của cô ta đè thấp hết sức có thể.
Vẻ mặt Lục Trì có chút mất tự nhiên, không biết như thế nào, lại chứng
kiến những người chung quanh lại đang nhìn chằm chằm về phía này, sắc
mặt anh có chút trắng bệch, trong lòng có chút bực bội.
Lộc Dã và Triệu Như Băng còn đang bận ầm ĩ, không có dấu hiệu ngừng lại, anh dứt khoát đứng lên.
Triệu Như Băng ngây người: “Cậu đi đâu vậy?”
“Ra…. Ra ngoài.” Lục Trì đẩy ghế ra, rời khỏi phòng học từ cửa sau.
Lộc Dã liếc Triệu Như Băng một cái, nhìn có chút hả hê: “Nghe rõ chưa.” Sau đó cũng rời khỏi bàn.
Triệu Như Băng thu lại bài thi, nhìn bóng lưng hai người rời đi, nhịn không được cắn răng, sắc mặt có chút khó coi.
~
Đường Nhân mang một trận cuồng phong về lớp 14.
Nhớ lại bộ dáng không được tự nhiên của Lục Trì, khóe miệng Đường Nhân cong thành một đường xinh đẹp: “Chao ôi, Trì Trì thật sự rất đáng yêu mà.”
Tô Khả Tây lạnh mặt: “Còn biết đường trở về nữa đấy.”
Đường Nhân ném quả bóng rổ vào cái giỏ, kỹ thuật cao, khiến các nam sinh
trong lớp hoa cả mắt, sinh lòng bội phục, tiếng vỗ tay hoan hô nổi lên
từ bốn phía.
“Chính tay Lục Trì cột áo cho tớ.”
Đến bây
giờ cô vẫn còn nhớ tới cảm giác cánh tay mạnh mẽ của anh vòng ở bên hông cô, mỗi một lần nhớ lại sẽ khiến ngực cô tê dại một hồi.
Lạnh lùng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng bị bắt làm tù binh rồi.
“Rồi rồi rồi, biết rồi, chỉ là một hành động nhỏ thôi mà cũng khiến cậu mê
mệt cho được…. Nếu cậu muốn, tớ cũng cột áo cả ngày cho cậu, cột đến khi cậu hộc máu luôn cũng được.” Tô Khả Tây che miệng.
Lục Trì cột hai ống tay áo lại với nhau rất chỉnh tề, giống như tính cách của anh vậy.
Đường Nhân vươn ngón tay ra, lưu luyến nhẹ nhàng cởi bỏ, đưa áo đồng phục lên chóp mũi.
Đúng như cô nghĩ, một mùi hương thơm ngát ngập tràn trong áo.
Tô Khả Tây không đành lòng nhìn thẳng: “Nhìn bộ dáng si tình của câu kìa!!”
Đường Nhân không để ý tới Tô Khả Tây, xoay người sang chỗ khác, khom lưng cúi xuống bàn tìm này nọ, thì sau lưng váy đồng phục lộ ra một khối màu đỏ
nho nhỏ.
Tô Khả Tây kinh hãi: “Bà ơi dì cả của bà đến rồi, làm tôi còn tưởng cún con kia tấn công bà nữa chứ.”
Đường Nhân không bao giờ cảm thấy đau khi kinh nguyệt đến, cũng may thời gian đến cũng có quy luật. Nếu không có quy luật, thì chắc cô cũng không
biết khi nào thì kinh nguyệt đến.
Nghe vậy, Đường Nhân nhíu mày, đưa tay sờ sờ, đầu ngón tay có mùi tanh của máu.
Cô quay người lại, mượn gương của Tô Khả Tây xem xét, quả nhiên có một vết máu trên váy đồng phục. Cẩn thận nghĩ lại, hai ngày này vừa đúng lúc
kinh nguyệt tới.
Không trách được Lục Trì đột nhiên dùng áo đồng
phục che lại cho cô, rõ ràng trước đây anh rất khó tiếp xúc với cô, thân thể anh cứng ngắc.
“Nếu không thì xin về thay váy đi.”
“Không kịp.”
Đường Nhân mặc áo đồng phục của Lục Trì, rất dài, rất lớn, so với cô thì cái áo có vẻ lớn, nam sinh lớn hơn vài phân.
Giống như một đứa bé trộm áo của người lớn.
Tô Khả Tây mới vừa cho cô mượn gương, vừa quay đầu lại thấy cô, thiếu chút nữa không nhảy dựng lên.
Tô Khả Tây nuốt nước miếng: “Nhân Nhân, cậu biết phản ứng đầu tiên của tớ là gì không?”
“Hả?”
Tô Khả Tây nhảy qua nắm hai đầu vai cô: “Nếu như tớ là con trai, thì nhất định sẽ giấu cậu ở nhà!”
Kiểu con gái mặc áo đồng phục của nam sinh, không phải gợi cảm, nhưng lại
rất ưa nhìn, hiện tại Đường Nhân khiến cho người ta có cảm giác không
dời mắt đi được… Cô là một nữ sinh mà ai cũng muốn giày vò một phen.
Mặt Đường Nhân không biến sắc: “A, vậy thì tớ phải đi mê hoặc Lục Trì gấp thôi.”
“Cút.” Tô Khả Tây nhét băng vệ sinh vào trong lòng Đường Nhân.
Đường Nhân nhíu mày đi vào nhà vệ sinh, may mắn cũng không cách xa phòng học lắm.
Lúc cô cởi váy xuống mới phát hiện ra tính nghiêm trọng, lần này ra rất
nhiều, cô không thể nào để dính lên áo đồng phục của Lục Trì, nên dứt
khoát cởi váy ra.
May mắn là áo đồng phục đủ dài, trực tiếp dài quá đầu gối vài phân, kéo khóa lên nhìn giống như áo liền váy.
Trường học cho phép mặc váy, nhưng không cho phép mặc váy ngắn trên đầu gối.
Nếu không thì bảo vệ vẫn có thể không cho vào trường.
Hai cái chân thon mảnh lộ ra bên ngoài.
Bắp chân thẳng tắp, trắng nõn mềm mịn.
Lần nữa trở lại phòng học, Đường Nhân trở nên yên tĩnh rất nhiều, hai chân cuộn tròn trên ghế, tư thế thiếu lễ độ lật bài thi.
Chữ viết và con người Lục Trì không giống nhau, chữ viết có góc cạnh, hạ
bút vừa phải, có chút hơi ngoáy, nhưng lại có thể làm cho người khác vừa liếc mắt đã nhận ra.
Chữ viết tên lớp rất nghiêm chỉnh tinh tế, từng chữ trong đó đều chưa một vẻ đẹp, mạnh mẽ cương nghị.
Đường Nhân dùng ngón tay vuốt ve trang giấy mấy giây, sau đó cầm lấy bút chì vẽ hình trái tim lên trang giấy như nai con.
Rồi sau đó, cô mới chuyển đến phần bài thi.
Bài thi của anh không có bất kỳ phần dư thừa nào, mỗi một bài đều được giải đáp rất hoàn mỹ, thầy giáo chấm bài còn viết mấy lời khen ngợi ở bên
cạnh.
Tô Khả Tây đến gần: “Của ai đây? Cậu lấy bài thi của Lục Trì về đây làm gì?”
Cô duỗi tay lật một cái, phần tổng hợp tính điểm từng phần, cái khác được
trọn điểm, chả trách đứng thứ nhất, chỉ một môn vật lý thôi đã có thể bỏ xa được rất nhiều người, nhìn lại bản thân chưa được một phần mười.
Con mẹ nó, giữa người với người mà có sự chênh lệch lớn đến vậy sao.
Đường Nhân nhìn xuống dưới, xem đến bài toán vật lý, nhận thấy bản thân sai
câu cuối cùng, cô chống cằm: “Rõ ràng là mình cảm thấy mình tính đúng
mà……”
Lúc cô viết xuống thì cảm giác đầu tiên chính là như vậy.
Tô Khả Tây: “Nhìn bộ dạng uất ức của cậu khiến tớ vui thật đấy.”
Đường Nhân: “Cút.”
Cô chống cằm, nhìn bài thi đến thất thần. Tay còn lại chạm tới quả bóng rổ, đập từng tiếng.
Có lẽ lần sau có thể viện lý do tìm Lục Trì để dạy kèm cô môn vật lý.
Còn chưa nghĩ xong, thì một giây sau đã thấy bóng dáng của Lục Trì xuất hiện trước cửa sổ.
Đường Nhân nghiêng đầu kêu: “Lục Trì!”
Cửa sổ mở, nên giọng nói được truyền đi rất dễ dàng.
Lục Trì quay đầu, ánh mắt rơi trên người cô, mấy giây sau trên khuôn mặt
nhỏ nhắn của anh chuyển thành lo lắng, anh nhỏ giọng hỏi: “Cái…. Cái
gì?”
Đường Nhân giơ bài thi lên trên cửa sổ: “Đề này tại sao lại có đáp số như vậy, tớ nghĩ tớ đã làm đúng mà.”
Cô thuận tay giơ bài thi của mình lên bên cạnh.
Chỉ là hỏi về bài thi…. Lục Trì bình tĩnh lại, nhìn bài thi mấy giây, giơ
tay ra chỉ, đàng hoàng giải thích: “Công thức thứ ba…. Ba bị sai…. Sai
rồi.”
Đường Nhân nghiêm túc lắng nghe anh nói xong, cực kỳ kiên nhẫn.
Lục Trì có chút ngượng ngùng. Trước kia nhiều người nghe anh nói được mấy
chữ đã cắt ngang, hoặc trực tiếp không muốn nghe nữa. Dần dần, anh trở
nên không thích nói chuyện nữa.
“Rõ ràng là đúng.”
“…Cậu…. Không được chen…. Chen miệng vào.” Lục Trì lớn gan.
Sau khi nói xong câu đó, anh lập tức giật mình, sắc mặt anh đột nhiên trở nên trắng bệch như màu sơn tường.
Đường Nhân bị giật mình bởi phản ứng của anh, giọng nói trở nên động viên:
“Cậu nói tiếp đi, tớ không cắt ngang nữa, không sao đâu.”
Lục Trì ngập ngừng mấy giây, con mắt sau tròng kính khẽ trợn tròn, có chút ngượng ngùng, hết sức vì cô mà giảng giải.
Tiếng bước chân trên hành lang, tiếng nói chuyện tựa như cũng biến thành một khung cảnh mơ hồ.
Đường Nhân nhéo nhéo lỗ tai, giọng nói Lục Trì mát lạnh trầm thấp, trong lòng cô tựa như có tiếng mưa rơi.
Nhìn thấy cô thất thần, Lục Trì nghiêng người nhỏ giọng hỏi: “Cậu…. Cậu có đang nghe…. Nghe không?”
Đường Nhân hoàn hồn: “Tớ không cẩn thận nên dùng sai rồi, chứ thật ra tớ cũng thông minh lắm đấy.”
“…”
Triệu Như Băng ra ngoài mua nước, quay người lại thì thấy Lục Trì đang đứng ở bên của sổ lớp 14. Sắc mặt của cô ta không biến sắc làm bộ đi qua chỗ
đó, nghe được màn đối thoại không lớn không nhỏ.
“Lục Trì, có phải cậu đã tính toán hết rồi đúng không?”
“Cái… Cái gì?”
“Nếu không thì sao cậu lại xuất hiện bên cửa sổ đúng lúc như vậy, chẳng lẽ không phải cố ý sao?”
“…”
Đường Nhân dùng tay chống trên cửa sổ, hơn nữa lại để ý thấy Triệu Như Băng
đứng ở sát vách đang nhìn chằm chằm về phía này, nhướn mày với cô.
Triệu Như Băng nghiêng đầu, cầm lấy chai nước rời đi.
Đường Nhân nhếch môi, ánh mắt trở lại trên người nam sinh đẹp trai trước mặt: “Giảng bài cho tớ có cảm giác tuyệt lắm phải không?”
“…Không có… Không có.” Lục Trì lắp bắp thanh minh.
“Gạt người, hai tai cậu đỏ hết lên rồi kìa.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Eo Thon Nhỏ
- Chương 7