Chương 6

Khi Bộ Chiêm hoàn tất công việc và trở về phủ, đã là buổi trưa của ngày hôm sau.

Khương Linh nghe từ hạ nhân rằng công việc của Thừa tướng phức tạp và bận rộn đến mức gần như không còn thời gian rảnh rỗi, hiếm khi có thể quay trở lại phủ.

Thế nhưng, chỉ trong ba ngày, Thừa tướng đã về hai lần, chắc chắn là vì đại phu nhân.

Bên ngoài, Thừa tướng có vẻ lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm lại ấm áp. Mặc dù không nói ra, nhưng chắc chắn hắn luôn nhớ về phu nhân.

Nghe những lời này, Khương Linh ngồi trên trường kỷ, lặng lẽ thêu túi tiền uyên ương.

Âm thanh bên ngoài vang lên, nhưng trên khuôn mặt nàng không hiện rõ nét buồn hay vui, chỉ là nụ cười mỉm.

Nàng không có nhiều ước muốn, chỉ cần được sống yên ổn trong phủ Thừa tướng đã là điều may mắn.

Tuy nhiên, nữ hầu bên cạnh lại khuyến khích nàng: "Phu nhân, trời cũng sắp tối rồi. Thừa tướng hiện đang ở thư phòng vẫn chưa dùng bữa tối. Thừa tướng thích món ăn thanh đạm, người có thể nấu một bát cháo đậu xanh mang đến cho thư phòng. Đêm khuya vắng vẻ, hồng tụ thêm hương."

Lúc này, màn đêm đã buông xuống, gió đêm nhẹ nhàng, càng làm tăng thêm vẻ lãng mạn cho khung cảnh xung quanh.

Khi nhìn thấy rặng mây đỏ nhạt dần ngoài cửa sổ, nàng không khỏi nhớ về đêm hôm đó với Bộ Chiêm.

Hơi thở ấm áp từ người nam nhân, cùng với cảm giác áp bức mạnh mẽ từ hắn, khiến Khương Linh nhắm mắt lại, hình ảnh đó vẫn in sâu trong tâm trí, làm chân nàng hơi bủn rủn.

Khi nấu xong bát cháo, trời đã tối hẳn.

Khương Linh cho hạ nhân lui xuống, chỉ gọi Lục Vu cầm đèn đi về phía Tranh Vanh các.

Thính Vân các nằm rất gần Tranh Vanh các, trên đường đi, Khương Linh cẩn thận giữ chén cháo.

Một cơn gió lạnh từ hai bên thổi qua, làm tóc mai và góc váy của nàng bay lên.

Khi sắp đến cửa viện, nàng hít một hơi thật sâu, hồi hộp nắm chặt chén cháo trong tay.

Đàm Chiêu không đứng canh ngoài cửa viện.

Từ xa, nàng có thể nhìn thấy ánh đèn sáng trong thư phòng và bóng người lờ mờ phản chiếu qua cửa sổ.

Khương Linh dừng lại, bởi vì nàng nhận thấy bóng người bên trong không phải một mà là hai.

Ngoài Bộ Chiêm, còn có một nữ tử khác.

Người đó mặc trang phục mỏng manh, đứng bên bàn.

Dáng vẻ nàng ta thật duyên dáng, nhỏ nhắn và mềm mại như thể không có xương, không biết là cố ý hay vô tình, mà nàng ta lại dựa sát vào nam nhân.

Trước bàn, Bộ Chiêm trong bộ áo choàng rộng, nghiêm túc đọc sách.

Thỉnh thoảng, gió đêm thổi qua làm lay động mái tóc của hắn.

Dường như Bộ Chiêm không hề bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của nữ nhân bên cạnh, dù nàng ta có gây rối thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không liếc nhìn nàng một lần.

Cơn gió đêm dần quấn quanh ống tay áo của cả hai người.

Phùng Nhân Nhân thấy mình bị phớt lờ, có chút không vui, nàng ta khẽ lắc mông để tiến lại gần hơn.

"Thừa tướng, nô tỳ châm thêm trà cho ngài."

Nàng ta cố tình đưa tay ra, làn da trắng nõn tinh tế khiến người khác phải chú ý.

Trước khi vào thư phòng, Phùng Nhân Nhân đã chuẩn bị tỉ mỉ, xức hương vào tay áo nên khi nàng ta đưa tay ra, mùi hương quyến rũ lan tỏa.

Đó là mùi hương ngọt ngào, hương hoa hòa quyện với phấn, ngọt ngào đến nỗi khiến lòng người xao xuyến.

Bộ Chiêm không nhìn nàng ta, chỉ khẽ đáp: "Ừ."

Phùng Nhân Nhân cầm ly trà. Khi nàng ta ngước mắt lên, bỗng nhìn thấy một bóng người đứng trong sân.

Gió lạnh thổi qua, Khương Linh trong bộ tổ sam đứng lặng lẽ trong bóng đêm, nhìn về phía đối diện.

Thấy nàng, Phùng Nhân Nhân rõ ràng giật mình, nhưng ngay sau đó, nàng ta lại mỉm cười kiêu ngạo, nhếch môi hướng về phía Khương Linh.

Có lẽ vì khoảng cách giữa hai lớp rèm cửa sổ, ánh đèn trong thư phòng hơi mờ mịt, làm không khí trở nên mơ hồ và đầy ái muội.

Trang phục của Phùng Nhân Nhân cũng rất thu hút.

Cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, vòng eo thon như liễu, gương mặt xinh đẹp, mặc dù không trang điểm nhưng vẫn đủ sức quyến rũ ánh nhìn của người khác, càng không nói đến việc nàng ta đã chăm chút cho bản thân.

Ánh đèn dầu chiếu sáng gò má nàng ta, không chỉ trang điểm đẹp mà còn ăn mặc táo bạo và hấp dẫn.

Đường viền cổ áo cực thấp, khiến mỗi khi nàng ta cúi người, thân hình quyến rũ lại càng lộ rõ.

Khi cúi xuống, một sợi tóc đen mượt rơi xuống vai Bộ Chiêm.

Hắn không ngước lên mà chỉ chăm chú vào cuốn sách, ngón tay sạch sẽ nhẹ nhàng lật từng trang.

Lục Vu trợn mắt, giọng nói run lên vì tức giận: "Tiểu thư, Phùng Nhân Nhân đang... dụ dỗ Thừa tướng."

Đêm khuya huyền ảo, ánh đèn mờ ảo, căn phòng không lớn không nhỏ lại yên tĩnh, tràn ngập sức sống, màu sắc và hương thơm.

Khương Linh chỉ cần nhìn một cái đã cảm thấy mặt nóng bừng.

Nàng xấu hổ nắm chặt đồ vật trong tay, quyết định không làm phiền họ.

Nhưng bất ngờ, khi nàng vừa định quay người, từ thư phòng bỗng phát ra âm thanh lạ.

Có lẽ do hành động của Phùng Nhân Nhân quá táo bạo, Bộ Chiêm khẽ cau mày, khiến nàng ta hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống.

"Thừa tướng..."

Áo nàng ta hơi tụt xuống, để lộ làn da trắng như tuyết.

Tuy nhiên, ánh mắt Bộ Chiêm không dừng lại trên người nàng ta.

Khi hắn ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp Khương Linh đang đứng trong viện.

Khương Linh cũng vừa quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt bình thản nhưng có chút dò xét của hắn.

Trong khoảnh khắc đó, Khương Linh không biết phải chào hỏi ra sao cũng như không thể đột ngột rời đi.

Nàng cắn môi, lúng túng đứng đó.

Nàng nên nói gì?

Nói rằng nàng không nhìn thấy gì và không cố ý quấy rầy họ?

Ai cũng sẽ cảm thấy bất mãn khi bị làm phiền một cách đột ngột trong tình huống tế nhị như vậy.

Thế nhưng, trên mặt Bộ Chiêm không có dấu hiệu giận dữ, ánh mắt hắn nhìn nàng thật bình thản. Hắn ra hiệu cho nàng vào trong.

Do dự một lát, Khương Linh cũng căng da đầu, mở cửa bước vào.

Vừa vào trong, nàng đã ngửi thấy mùi son phấn nồng nặc từ Phùng Nhân Nhân.

Mùi hương rất ngọt ngào, đến nỗi khiến người ta choáng váng.

Thấy Khương Linh bước vào, Phùng Nhân Nhân tỏ ra không vui nhưng chỉ trong chốc lát, nàng ta đã che giấu được cảm xúc thù địch.

Nàng ta xõa tóc, ngoan ngoãn quỳ bên bàn.

Trước án thư, Bộ Chiêm đứng thẳng, sắc mặt không hề thay đổi.

Gió đêm thổi qua làm lay động vạt áo của hắn.

Trong thư phòng tĩnh lặng, bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Ngọn đèn dầu chiếu sáng bộ xiêm y trắng tinh của Khương Linh, chỉ để lại một bóng mờ trên mí mắt nàng.

Dù nhìn thấy phu quân bên nữ nhân khác, nàng vẫn rất dịu dàng và điềm tĩnh.

Nàng giống như một vật thể vô cảm, không ai có thể nhận ra bất kỳ cảm xúc nào từ biểu cảm của nàng.

Ánh mắt Bộ Chiêm lướt qua người nàng một cách nhàn nhạt.

"Đại phu nhân."

Phùng Nhân Nhân quỳ một bên, không biết có phải đang giả vờ hay không mà đôi vai khẽ run lên.

Vẻ ngoài đáng thương của nàng ta khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng đều dễ dàng mềm lòng.

Thế nhưng, ngay sau đó, Bộ Chiêm lạnh lùng ra lệnh: "Mặc xiêm y vào, đi ra ngoài."

Cơ thể Phùng Nhân Nhân run lên, sắc mặt trở nên khó coi.

Bộ Chiêm nhấc bút lên, không một lần nhìn về phía nàng ta.

Tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa thư phòng bị đẩy ra và đóng lại từ bên ngoài.

Bóng dáng chật vật của Phùng Nhân Nhân từ từ biến mất trong màn đêm trống rỗng và cô đơn.

Trong thư phòng rộng lớn, chỉ còn lại hai người Khương Linh và Bộ Chiêm.

Bộ Chiêm nghiêm túc xem xét hồ sơ, còn Khương Linh không dám quấy rầy, chỉ lặng lẽ để chén cháo sang một bên.

Bóng đêm và ánh sáng đèn dầu hòa quyện vào nhau, tạo nên những khoảng tối sáng mờ ảo trên gò má nam nhân.

Bộ Chiêm không nói, đương nhiên Khương Linh không biết rằng khi mình vừa bước vào, một mùi thơm nhàn nhạt bỗng ùa vào thư phòng.

Mùi thơm không ngọt như mùi son phấn, mà hòa quyện với mùi mực, len lỏi vào tâm trí nam nhân.

Ngón tay hắn siết chặt trang sách, giờ lại nới lỏng.

Hương thơm dịu nhẹ như bàn tay dịu dàng, xoa dịu từng cơn đau nhức trong đầu, khiến người ta cảm thấy thoải mái và sảng khoái.

Bộ Chiêm cầm bút lông sói trong tay, gọi nàng đến mài mực.

Thiếu nữ bước tới, nhẹ nhàng pha mực.

Khoảng cách giữa nàng và Bộ Chiêm rất gần, gần đến mức nàng có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương trên người hắn.

Mùi hương thật nhẹ nhàng, như chính tính tình của Bộ Chiêm, mang theo sự lạnh lùng từ xa vạn dặm.

Trong hương thơm mát lạnh ấy vẫn còn vương vấn chút mùi son phấn, là mùi mà Phùng Nhân Nhân để lại.

Khương Linh cúi đầu, lặng lẽ mài mực nhưng trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong thư phòng.

Nàng không biết mình có nên tức giận hay không, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, cứng ngắc.

Nghĩ đến đó làm nàng hơi lơ đãng, lực trong tay vô thức tăng lên, một tiếng "rầm" nhẹ khiến nàng chợt tỉnh lại.

Mực bắn tung tóe và tràn ra khỏi nghiên mực.

Bộ Chiêm phát hiện sự khác thường, liền ngước mắt nhìn nàng.

Hai tay Khương Linh run lên, cuống quýt nhận lỗi: "Thừa tướng, thϊếp vụng về. Xin... Thừa tướng trách phạt."

Một giọt mực bắn vào chỗ chưa đặt bút của hắn, vết mực lớn như hạt đậu chạm vào giấy rồi lan ra.

Hồ sơ mà hắn đang sao chép là cần giao cho Đại Lý Tự, không thể chấp nhận bất kỳ sai lầm nào, giờ đây bị dính mực, trang giấy này đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Lông mày Bộ Chiêm hơi động, hắn xé rách tờ giấy.

Khương Linh biết mình đã gây họa, ngơ ngác quỳ xuống trước bàn, cụp mắt nhìn xuống, không dám lên tiếng.

Nàng cúi mặt nên không thấy vẻ mặt của hắn, mơ hồ cảm giác như có ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình.

Dường như hắn đang nghĩ cách trừng phạt nàng.

Xung quanh im lặng một lúc lâu, ngay khi Khương Linh cảm thấy tim như sắp dâng lên cổ họng, nam nhân đột ngột lạnh lùng nói: "Đứng lên."

Bả vai nhỏ bé, yếu ớt của thiếu nữ khẽ cử động, từ từ đứng thẳng lên khỏi mặt đất.

Bộ Chiêm hạ tầm mắt, bình tĩnh nhìn nàng.

Có vẻ như nàng hoảng sợ đến mức không kịp lau mực trên tay, những giọt mực trên đầu ngón tay sắp rơi xuống.

Ánh đèn dầu mờ ảo khiến làn da nàng trở nên trắng sáng.

Nàng có vẻ ngoài ngoan ngoãn, vòng eo thon gọn và dáng người đầy đặn, mái tóc đen nhánh buông xõa, vài sợi tóc rũ xuống cổ trắng nõn. Phần hõm cổ cũng không hoàn toàn trắng.

Khi thiếu nữ cúi xuống, cổ áo nàng tụt xuống để lộ vết đỏ trên xương quai xanh khiến người ta liên tưởng đến dấu vết mà nam nhân để lại, giờ màu sắc đã hơi nhạt nhưng vẫn gợi nhớ đến khung cảnh khốc liệt mấy ngày trước đó.

Khi đó hắn còn chưa nhớ tên nàng, lúc đặt môi lên môi nàng, hắn còn nghe rõ âm thanh run rẩy của nàng.

Nàng gọi hắn là Tướng gia, Thừa tướng, đại nhân.

Nhưng không hề gọi hắn là phu quân.

Mối quan hệ giữa hai người không giống như đôi phu thê bình thường tìm kiếm hạnh phúc.

Đêm đó chủ yếu là một mình hắn tận hưởng.

Làn gió đêm mang theo hương thơm phả vào mặt, gọi những suy nghĩ tao nhã của hai người quay về.

Nhìn nữ tử nghe lời trước mặt, miệng Bộ Chiêm hơi nóng lên, nhẹ giọng ra lệnh: "Lại đây."

Có lẽ do giọng nói hơi khàn, Khương Linh do dự một chút.

Giương mắt lên, nàng thấy sắc mặt người trước mắt vẫn bình tĩnh như thường.

Quần áo hắn cực kỳ sạch sẽ, như một mảnh tuyết, vẻ mặt lạnh lùng làm Khương Linh còn tưởng rằng bản thân vừa mới gặp ảo giác.

Nàng không phòng bị mà tiến gần hơn.

Một cơn gió thơm thổi qua mặt, đáy mắt nam nhân trầm xuống.

Giọt mực trên đầu ngón tay lăn xuống.

Khương Linh còn chưa kịp kêu lên thì đã có người đưa tay ôm lấy eo, giọt mực đen lặng lẽ rơi xuống vạt áo nam nhân, ngay sau đó nhuộm đen ống tay áo trắng của hắn.

______

Chỉ ngăn cách một bức tường viện.

Ở tường viện bên kia, Phùng Nhân Nhân đứng đó chưa từ bỏ ý định.

Nàng ta chỉ nghe nói sau khi bản thân rời đi không lâu, thư phòng đột nhiên phát ra âm thanh kỳ lạ, hình như do cái bàn va chạm, sau đó trong phòng vang lên tiếng nức nở đứt quãng của nữ tử.

Hình như nàng đang khóc, âm thanh mềm mại, yếu ớt như thể nếu bị ai đó véo sẽ ngất ngay lập tức.

Đúng là hơi thở của nữ nhân kia ngày càng yếu, dần dần không thể chống đỡ nổi.

Lại có tiếng chuông leng keng, đồ đạc trên bàn bị người ta không kiên nhẫn quét xuống đất.

Nghe thấy giọng nói của Bộ Chiêm, Phùng Nhân Nhân che miệng không thể tin nổi.

Nàng ta loạng choạng, cả người đổ sụp vào vách tường.

Nàng ta đã theo Thừa tướng mấy năm, từng chứng kiến rất nhiều nữ tử nhào vào vòng tay hắn nhưng chưa từng thấy Thừa tướng thân thiết với ai như vậy.

Nàng ta chưa từng thấy Thừa tướng như vậy.

Thật táo bạo... mà cũng thật bình tĩnh.

Gió lạnh ập vào mặt, bóng đêm thật đẹp.

Bàn tay của Phùng Nhân Nhân lạnh buốt, cơ thể dựa vào tường trượt xuống, nàng ta lắng nghe âm thanh trong thư phòng mà hai mắt đỏ ngầu đến đáng sợ!