Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Eo Thon Chứa Xuân

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Phùng thị rời đi, Khương Linh trằn trọc mãi không thể ngủ yên.

Mấy ngày gần đây nàng khó ngủ, và sau khi nghe những gì Phùng thị nói, đúng như dự đoán, nàng đã thức cả đêm.

Mở mắt rồi lại nhắm mắt, trong đầu tràn ngập lời nói của đối phương — trong danh sách của Thừa tướng có tên Khương Thái phó, điều này đồng nghĩa với việc sẽ động tới nhà mẹ đẻ của phu nhân!

Tất cả danh môn vọng tộc có chút tiếng tăm ở kinh thành đều đang gặp nguy hiểm.

Mấy ngày trước, Bộ Chiêm vừa kiểm tra và tịch thu tài sản của Tôn gia, nghe nói đã xử tử toàn bộ tàn dư của Tôn gia ngay tại chỗ, không tha cho nam nữ già trẻ nào.

Bỗng nhiên, Khương Linh đứng dậy, thoát khỏi cơn mộng mị.

Lúc này mới tầm giờ mão, mây đen u ám che khuất ánh nắng ban mai yếu ớt.

Thiếu nữ lau mồ hôi trên trán, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, lòng không khỏi lo lắng không biết đến khi nào cơn mưa này mới tạnh.

Mọi thứ ở Thịnh Kinh đều mang một màu xám xịt vô hồn.

Không thể ngủ, nàng ngồi dậy.

Lục Vu tình cờ đẩy cửa vào, lo lắng nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại.

"Phu nhân."

Lục Vu thấp giọng vì sợ bị nghe thấy.

"Nô tỳ đã hoàn thành chuyện người phân phó, thư sẽ được người đưa đến tay Quý công tử."

Bộ Chiêm đang muốn động tới Khương gia, nên nàng không thể ngồi yên chờ chết.

Nghe vậy, Khương Linh mang giày rời giường, mở ngăn kéo cạnh bàn, lấy ra một bức thư gửi về nhà đã viết từ trước. Sau khi đọc kỹ từ đầu đến cuối, nàng cầm bút viết thêm một dòng chữ vào cuối thư:

— "Đến lúc đó Quý Trưng của Đan Thanh Lâu sẽ đến giúp đỡ."

Trong thư, nàng viết rõ tình hình hiện tại của Khương gia và tiết lộ rằng Bộ Chiêm sẽ động thủ với Khương gia trong thời gian sắp tới.

Mẫu thân nàng là người Hoành Xuyên, và Khương gia sắp gặp phải tai họa, nên Khương Linh khéo léo đề nghị cả nhà chuyển tới Hoành Xuyên trước khi Bộ Chiêm ra tay.

Từ kinh thành đến Hoành Xuyên cần vượt qua sông Bắc Thông. Để che giấu tai mắt và vượt qua sông thành công, Khương Linh cố ý xin Quý Phù Thanh, và Quý Phù Thanh cũng nói sẽ chuẩn bị một chiếc thuyền chở tranh để chở người Khương gia qua sông.

Nàng gấp lá thư lại và đưa cho Lục Vu. "Tối nay sẽ có người đưa thư ở ngoài bức tường phía nam, nhớ đừng để người khác phát hiện."

Lục Vu nghiêm túc gật đầu: "Phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ đưa bức thư này đi."

Nàng đã hẹn với người ta sẽ gặp ở góc tường phía nam phủ Thừa tướng vào giờ tuất tối nay.

Lục Vu tưởng rằng Khương gia sẽ phải gã sai vặt tới, nhưng không ngờ lại nhìn thấy tiểu công tử ở đây. Đối phương mặc áo choàng đen, khi thấy nàng ấy thì tháo mũ choàng xuống, nhìn trái phải.

"A tỷ đâu, a tỷ ta ổn chứ?"

Khương Diễn mặc y phục mỏng manh, trong giọng nói đầy vẻ nôn nóng và quan tâm.

Hắn thường xuyên đến Đan Thanh Lâu và cũng nghe nói a tỷ có mối quan hệ rất tốt với Quý công tử ở Đan Thanh Lâu. Nhưng không hiểu sao mấy ngày gần đây a tỷ không hề xuất hiện ở Đan Thanh Lâu, Khương Diễn đã đoán nàng đã xảy ra chuyện gì ở Bộ gia nên mới vội vàng gọi hắn từ Khương phủ tới.

Thiếu niên cau mày, mở bức thư gửi cho nhà. Không ngờ, lần này lại là Khương gia xảy ra chuyện.

"Bộ Chiêm muốn động tới Khương gia?"

Khương Diễn nắm chặt bức thư, đầu ngón tay trở nên trắng bệch. "Vậy a tỷ thì sao, chúng ta đi rồi thì a tỷ sẽ ra sao?" Hắn không hề suy nghĩ mà đặt câu hỏi.

Lục Vu biết hắn và chủ tử nhà mình có quan hệ rất tốt, nên hạ giọng an ủi: "Tiểu công tử yên tâm, tiểu -- phu nhân ở Bộ gia rất tốt. Phu nhân đã đặc biệt dặn dò, năm ngày sau, cũng chính là ngày mười bảy tháng này, Quý công tử sẽ chuẩn bị thuyền và đưa lão gia, phu nhân về phía nam. Công tử đừng nhớ lầm thời gian."

"Nhưng nếu chuyện này bị lộ, a tỷ --"

"Tiểu công tử!" Lục Vu thấy hắn vẫn còn "u mê không tỉnh ngộ" thì lo lắng đến mức dậm chân: "Trước mắt đừng để ý nhiều như vậy, trốn thoát quan trọng hơn. Chẳng lẽ ngài đã quên kết cục của Lư thị sao? Phu nhân chúng ta nói ngài hãy đưa lão gia và phu nhân rời đi trước, chờ các người ổn định bên Hoành Xuyên thì phu nhân sẽ tự đi tìm các người."

Khương Diễn nắm chặt tay, trong hốc mắt chợt ngập nước.

Hai người không hề biết rằng cách đó không xa, hành tung của họ đã bại lộ trong mắt người đó.

"Thừa tướng." Đàm Chiêu nhìn bóng người ở tường phía nam, cảm thấy căng thẳng ho khan. Nha hoàn này là thân tín của đại phu nhân, được Khương Linh mang tới từ nhà mẹ đẻ, tên là Lục Vu.

"Thừa tướng, có cần bắt hai người này không?"

Theo gia quy, nếu đưa thư cho người ngoài sẽ bị phạt 30 gậy, nếu nghiêm trọng sẽ bị phế tay chân.

Nếu chủ tử xúi giục nô tỳ làm, thì cũng bị trừng phạt.

Mà hiện giờ, Lục Vu của Thính Vân các và Khương gia tiểu công tử đang lén lút đưa thư trước mặt bọn họ. Với tình hình gay gắt ở kinh thành, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được bọn họ gặp nhau vì chuyện gì.

"Thừa tướng..." Đàm Chiêu lo lắng, đang muốn hỏi ý, nhưng lại thấy nam nhân bên cạnh dời mắt mà không thay đổi nét mặt. Đàm Chiêu sửng sốt. Thừa tướng đang... giả vờ không nhìn thấy?

Màn đêm càng lúc càng tối, một tầng ánh sáng lạnh lẽo xám xịt từ trên trời rơi xuống, bao phủ chiếc áo choàng trắng như tuyết của nam nhân.

Sau khi duyệt xong hồ sơ, hắn cảm thấy đau đầu nên tùy tiện đi dạo trong phủ một chút. Không ngờ lần đi này lại vô thức dẫn đến bức tường phía nam của Bộ phủ, cách Thính Vân các không xa.

Chỉ cần liếc mắt là Bộ Chiêm có thể thấy rõ Lục Vu đang đứng trong bóng tối.

Hắn khẽ nhướng mi, nhìn chằm chằm người đó đang lấy một bức thư từ trong tay áo đưa cho Khương gia tiểu công tử chưa hết trẻ con kia.

Không biết Lục Vu nói gì mà Khương Diễn vô cùng kích động. Hắn nắm chặt lá thư trong tay, vẻ mặt đầy hận thù.

Dường như trong đôi mắt vốn bình thản của nam nhân chợt lóe lên ý giễu cợt.

Tuyết đột nhiên rơi xuống. Tuyết không lớn lắm, bông tuyết bay xuống, đọng trên vai Bộ Chiêm. Hắn thản nhiên đưa tay ra, phủi sạch bông tuyết trên vạt áo và bước về phía trước mà không quay đầu lại.

Đàm Chiêu đi theo Thừa tướng nhiều năm như vậy vẫn không hiểu được suy nghĩ của chủ tử nhà mình.

Hắn nhìn bóng dáng nam nhân rời đi thì quay đầu ra lệnh cho người hầu phía sau: "Chuyện hôm nay không được phép truyền ra ngoài, nghe thấy chưa!"

Người bên trái, bên phải liếc nhìn nhau một cái, tuy không hiểu ý nhưng vẫn theo quy củ đáp: "Vâng."

Khương Linh vốn tưởng rằng, sau khi gửi thư ra khỏi Bộ gia, với lối suy nghĩ của Bộ Chiêm, chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra. Hắn sẽ gọi nàng ra để thẩm vấn hoặc xử lý theo gia pháp… Nhưng nàng đã đợi ở Thính Vân các suốt bốn ngày, mà bên Tranh Vanh các vẫn im ắng như tờ.

Mọi thứ quá yên bình.

Quá yên bình khiến nàng cảm thấy hoảng sợ.

Người duy nhất gây ầm ĩ ở Bộ phủ là Phùng Nhân Nhân. Như thể nàng ta vô cùng thoải mái khi thấy Khương Linh không được Thừa tướng yêu chiều, nên suốt ngày lượn qua lượn lại giữa Thính Vân các và Đàm Hương viện.

Lục Vu nhìn mà tức đến ngứa răng, thường xuyên đánh vào bóng lưng nàng ta mấy cái.

"Phùng thị này quá kiêu ngạo! Nể tình nàng một mình ở kinh thành nên Thừa tướng mới tốt bụng nhận nàng vào. Tuy nàng có chút năng lực quyến rũ Thừa tướng nhưng vẫn chưa được nâng vào cửa, cũng không tính là thê thϊếp, sao dám kêu gào trước mặt người như vậy, lại còn giả dối tỷ tỷ đến, tỷ tỷ đi, đúng là chồn cáo chúc tết gà!"

Thanh Cúc đứng một bên, cũng đầy lo lắng.

Nàng ấy không giống Lục Vu, không phải nha đầu Khương Linh mang từ nhà mẹ đẻ tới; nàng ấy chỉ muốn đồng cam với đại phu nhân chứ không thể cùng cộng khổ.

Kể từ mâu thuẫn trước đó giữa đại phu nhân và Thừa tướng, Thừa tướng chưa từng đến Thính Vân các nữa.

Thanh Cúc lẩm bẩm: "Mùa đông sắp đến rồi, Thính Vân các chúng ta cũng không thể lạnh như thế này mãi được…"

Khương Linh nhìn bầu trời. Đúng là bầu trời âm u, sắp có một trận tuyết rơi nữa.

Nàng đang bận tâm đến cơn bão tuyết tối nay, không biết mặt sông Bắc Thông có bị đóng băng không và liệu phụ thân, mẫu thân có thể vượt sông về phía nam thành công hay không.

Vẫn còn nghĩ về điều đó thì trời đã chợt tối. Tim Khương Linh đập càng lúc càng nhanh, nàng không thể ngồi trong Thính Vân các được nữa, vì thế đành để Lục Vu đỡ ra sân giải sầu.

Trong nháy mắt, nàng đã nghe thấy tiếng động từ nhà bếp.

"Đàm đại nhân nói hôm nay không cần chuẩn bị bữa tối cho Thừa tướng, chỉ cần làm cho Thính Vân các và Đàm Hương viện là được."

"Không cần làm? Tối nay Thừa tướng sẽ ra ngoài sao, chẳng lẽ là muốn --"

"Suỵt, hạ nhân chúng ta đừng nên hỏi chuyện của chủ tử."

Củi khô bị ném vào lửa phát ra tiếng xèo xèo. Khương Linh hồn bay phách lạc đứng ở tường bên kia, sắc mặt sợ hãi tái nhợt.

Nàng xác nhận — tối nay Bộ Chiêm sẽ ra tay với Khương gia! Để che giấu tai mắt, chiếc thuyền qua sông cũng rời kinh thành tới Hoành Xuyên vào tối nay.

Nàng cần phải giữ Bộ Chiêm lại!

Khương Linh ôm xiêm y, vội vàng chạy về phòng ngủ chính.

Vì đi quá nhanh mà bước qua ngưỡng cửa, nàng còn bị vấp ngã. Nàng đứng vững, khi đẩy cửa vào, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về đêm nay, nàng nên làm thế nào để giữ chân Bộ Chiêm, để Khương gia có thêm thời gian chạy thoát.

Nàng nên làm gì bây giờ? Làm thế nào để giữ người đó ở lại phủ Thừa tướng?

Một ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu. Gần như cùng lúc đó, những gì Thanh Cúc đã từng nói với nàng lại vang vọng bên tai.

"Phu nhân đừng cảm thấy tùy tiện. Bây giờ người đã vào phủ Thừa tướng, Thừa tướng chính là phu quân của người. Chuyện phu thê âm dương hòa hợp là chuyện quá bình thường. Phu nhân lại xinh đẹp như vậy, chỉ cần người chịu dùng chút thủ đoạn thì nhất định có thể giữ được trái tim của Thừa tướng."

--- "Thế nhưng ta không làm được…"

"Việc này có gì khó? Người nghe nô tỳ nói, chỉ cần là nam nhân thì sẽ không thể thoát khỏi những chuyện đó..."

Khương Linh nhắm mắt lại.

Gió đêm rét lạnh, nàng hít một hơi thật sâu và cảm thấy một luồng khí lạnh như dao trượt xuống cổ họng, gần như cắt đứt toàn bộ cơ thể nàng.

Nàng nhớ lại lúc mới vào phủ Thừa tướng, khi nghe thấy "lấy lòng" từ miệng Thanh Cúc, nàng đã cảm thấy không thoải mái. Nhưng trước mắt, nàng không thể để ý nhiều như vậy.

Bộ Chiêm không thích màu đỏ tươi.

Nàng chọn yếm hồng nhạt và vấn mái tóc đen lên. Tất cả những suy nghĩ tủi nhục và xâm phạm đã từng có đều tan thành mây khói vào giờ khắc này.

Nàng muốn sống và cũng muốn người nhà được sống.

Sau khi làm xong tất cả, nàng lập tức chạy ra khỏi Thính Vân các mà không hề cầm ô.

Xe ngựa vừa dừng lại trước cửa phủ Thừa tướng, Bộ Chiêm bước qua ngưỡng cửa, chuẩn bị lên ngựa.

"Phu quân --"

Bước chân nam nhân hơi dừng lại và hắn nghi ngờ quay đầu lại. Chỉ liếc nhìn một cái, hắn đã thấy thiếu nữ trang điểm tinh xảo.

Nàng mặc áo choàng lông cừu màu trắng, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng; bởi vì chạy quá nhanh nên chỗ ngực nàng hơi phập phồng, chậm rãi thở ra hơi trắng.

Đàm Chiêu thấy thế cũng sửng sốt, đỏ mặt dời mắt đi.

"Thừa tướng, khụ khụ."

Đã đến lúc khởi hành. Thấy người đó không nhúc nhích, Khương Linh liền tự mình cất bước.

Mỗi bước nàng đi đều phát ra âm vang trong trẻo từ chiếc trâm ngọc cài trên đầu.

Tuyết rơi phủ đầy vai nàng.

Khương Linh đón nhận ánh mắt khác thường của mọi người mà chạy tới trước mặt người đó.

"Phu quân."

Lần này, giọng nói trong trẻo của nàng vang lên giống như trái mâm xôi mọng nước, mềm mại của mùa hè, khiến người ta thương tiếc.

Bộ Chiêm bình tĩnh hạ mắt xuống.

Bông tuyết đọng trên lông mày và lông mi của nam nhân, hắn nhìn nàng một cách trịch thượng, ánh mắt lạnh lùng hơn cả bông tuyết phía sau.

Người bên cạnh thúc giục đã đến lúc phải lên ngựa.

"Thừa tướng -" Đàm Chiêu vừa mới lên tiếng.

Đột nhiên Khương Linh dang rộng hai tay, ôm lấy eo nam nhân.

Tuyết bay đầy trời nhưng trái tim nàng lại đập thình thịch.
« Chương TrướcChương Tiếp »