Đương nhiên, Khương Linh không biết Quý Trưng đang suy nghĩ gì trong lòng. Nàng đặt chén xuống, khàn giọng nói với Thanh Cúc: "Ta uống xong rồi."
Đối phương đáp lại, lúng túng sờ chóp mũi, nhưng không rời đi.
Trong chốc lát, trong căn phòng không lớn không nhỏ chỉ còn lại ba người bọn họ.
Khương Linh lấy khăn lau miệng, ngẩng mặt hướng về phía nam nhân, chân thành nói: "Đa tạ."
Giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng trong mắt nàng chứa đầy lòng biết ơn chân thành.
Quý Phù Thanh giật mình, nụ cười của nàng khiến y bật cười.
"Phu nhân cảm ơn ta vì cái gì?" Y hơi cúi đầu, má lúm đồng tiền bên khóe môi hiện ra. Nụ cười của y có sức lan tỏa mạnh mẽ, khiến Khương Linh không nhịn được cười theo.
Thiếu nữ mím môi, cười tươi nhưng không dám cười quá lớn, khóe môi chỉ cong lên một chút.
Đột nhiên, Quý Trưng đứng dậy đi tới. Bước chân của y không nhanh không chậm, chỉ mang theo cơn gió rất nhẹ. Ngọc bội bên hông phát ra tiếng va chạm, khẽ truyền tới tai Khương Linh.
Nàng lấy tay áo che nửa mặt, hoảng sợ nhìn đi chỗ khác. "Quý công tử, ngài... sao ngài lại nhìn ta như vậy?"
Bị Quý Trưng nhìn chăm chú trực diện khiến nàng không được tự nhiên. Ai ngờ, trái ngược với sự thận trọng của nàng, y lại tỏ ra tự nhiên. Y hơi cúi xuống, giọng nói rõ ràng. "Chẳng qua là ta cảm thấy, rõ ràng phu nhân là người có cá tính nhưng tại sao ngay cả khi cười cũng rụt rè như vậy?"
"Rụt rè," Khương Linh khó hiểu, ngơ ngác chớp mắt: "Theo ý công tử, người ta nên cười như thế nào?"
Quý Trưng mở chiếc quạt mạ vàng nhỏ trong tay "xoạch" một tiếng.
Đây là lần đầu tiên Khương Linh nhìn thấy chiếc quạt tinh xảo như vậy. Mặc dù chiếc quạt được bao viền bởi hoa văn bằng vàng nhưng trên bề mặt lại là cảnh non xanh nước biếc vô cùng trang nhã.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, nàng đã biết đó là bức tranh của chính Quý Phù Thanh. Có thể vẽ ra ý tưởng nghệ thuật trên một chiếc quạt nhỏ như vậy khiến Khương Linh không khỏi xúc động.
"Chính là cười như vậy," Quý Phù Thanh nhẹ nhàng vỗ chuôi quạt, kịp thời bắt được: "Ai nói nữ tử không được cười lộ răng, khi phu nhân cười không che mặt, ngược lại càng xinh đẹp hơn."
"Quý công tử, đừng trêu ghẹo tiểu thư chúng ta!" Lục Vu nói.
"Lục Vu, đừng vô lễ." Khương Linh kéo tay tỳ nữ thân cận, ánh mắt lại dừng trên người Quý Trưng.
Quý Phù Thanh đối với nàng giống như một người thầy đi trước, nàng đánh giá cao y và cũng kính trọng y. Vì vậy, lời nói của y lọt vào tai Khương Linh cũng có trọng lượng hơn. Nhưng những gì y nói hoàn toàn trái ngược với những gì nàng đã học được trong suốt mười lăm năm qua.
Lông mi Khương Linh khẽ nhúc nhích. "Quý công tử, thế nhưng ma ma trong cung đã dạy, hễ là nữ tử thì trước hết phải học cách giữ gìn sự chính trực của mình và cách duy nhất để khẳng định bản thân là phải trong sạch và khiết tịnh. Nếu trong sạch thì cao quý, nếu khiết tịnh thì sẽ được tôn trọng, khi đi không được nhìn lại, khi nói không được nhếch môi..."
"Chẳng lẽ cứ quy củ trong cung là nhất định sẽ đúng sao?" Câu nói đột ngột của y khiến cơ thể Khương Linh run rẩy. Thiếu nữ ngước mắt lên và mở to mắt. Không chỉ nàng mà ngay cả Lục Vu đứng bên cạnh cũng sững sờ tại chỗ.
"Quý công tử, ngài --" Khương Linh vốn muốn nói "Đừng nói bừa như vậy," nhưng khi mở miệng lại vô tình cắn phải đầu lưỡi.
Cơn đau từ đầu lưỡi khiến nàng tỉnh táo hơn một chút nhưng vẫn không thể tiêu tan sương mù nơi đáy mắt nàng. Dường như nàng bị sốc, chấn động trước lời nói của Quý Phù Thanh.
Chẳng lẽ cứ quy củ trong cung là nhất định sẽ đúng sao?
Chẳng lẽ quy củ là do định ra thì không thể phá vỡ sao?
Vầng sáng xoay tròn trong mắt nàng. Nàng chưa từng nghe những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Nếu những lời này bị truyền ra ngoài và bị người khác nghe thấy thì chém đầu cũng được coi là hình phạt nhẹ.
Nữ tử ngồi sau tấm rèm giường vội vàng cúi đầu. Rõ ràng là nam nhân đang nói chuyện nhưng nàng lại không dám nhìn thẳng vào y. Một lúc lâu sau, nàng mới nhỏ giọng nói: "Quý công tử, dù sao thì ngài đừng nói những lời này nữa."
Đã đoán trước được phản ứng của Khương Linh, Quý Phù Thanh chỉ cười nhạt. Ngón tay thon dài của y khép chiếc quạt nhỏ lại và chắp tay với người sau tấm rèm giường. "Đã muộn rồi, phu nhân hãy nghỉ ngơi sớm, Quý mỗ cáo lui."
Khương Linh không lên tiếng trả lời, mím môi, nhịp tim nàng bỗng đập nhanh.
Từ khóe mắt, nàng nhìn thấy nam nhân đang chậm rãi thu dọn giấy bút trên bàn. Động tác của y từ tốn, ánh nắng ngoài cửa sổ tràn vào, vầng sáng vàng nhảy múa giữa ngón tay và vạt áo y. Gió nhẹ thổi qua, vạt áo y đặc biệt phóng khoáng, không biết có phải là ảo ảnh hay không mà Khương Linh lại cảm thấy mọi thứ xung quanh y đều bị gió thổi bay.
Những điểm sáng vàng, từng tấc ánh sáng và bóng tối sôi nổi, nhảy nhót, dường như nó cũng có sinh khí, bao quanh người Quý Trưng, vô cùng sống động và tràn đầy sức sống.
Ngược lại, xung quanh nàng lại im lặng, quá yên tĩnh.
Khói từ lư hương cháy hết, làn sương cuối cùng từ từ vây quanh đuôi lông mày thiếu nữ. Thấy nàng nhìn sang, Quý Trưng thu hồi giấy bút trong tay và bắt đầu cuộn bức tranh “Nước gọn sơn sắc.” Có lẽ ánh sáng đó quá chói mắt nên khiến tâm trí Khương Linh lay động. Đầu óc nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã mở miệng.
"Kỹ năng hội họa của công tử cao siêu nhưng ngài đã thu nhận đệ tử nào chưa?"
"Chưa từng nhận."
Y cuộn tranh lại và giải thích: "Tranh của ta tương đối tùy ý, không thuộc trường phái nào và cũng không nhận bất kỳ đệ tử nào."
Khương Linh nghe xong nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng rồi lại thất vọng cụp mắt xuống.
Nàng cũng không rõ bản thân cảm thấy thất vọng vì cái gì.
Cho dù Quý Trưng nói y bằng lòng nhận đồ đệ, nhưng bản thân nàng đã là người có chồng, sao có thể lưu luyến với ngoại nam trong thư phòng? Hơn nữa, kể từ bữa tiệc nguyên tiêu năm ấy, kể từ khi nàng nói ra từ "Quý" kia thì nàng không còn cầm bút vẽ nữa.
Nàng chỉ có thể che giấu phần yêu thích này thật sâu trong lòng và không dám nhắc đến với ai nữa. Nhưng người trước mặt lại khác. Y là họa sư mà nàng đuổi theo và ngưỡng mộ nhất từ khi còn nhỏ.
Nghe thấy giọng nói của Khương Linh, Quý Phù Thanh quay đầu nhìn sang. Ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ.
Quý Trưng cũng giống như Bộ Chiêm, bước chân gần như không có tiếng động. Khương Linh chỉ ngửi thấy được mùi sách, đối phương đã đi tới bên cạnh nàng.
Ở khoảng cách gần như vậy, cho dù Lục Vu không ngăn cản thì nàng cũng cảm thấy có hơi mất tự nhiên. Đối phương nhếch môi mỉm cười, sau đó lại cúi người.
"Nhưng mà --" Nàng nghe thấy đối phương kéo dài âm cuối thì ngẩng mặt lên.
"Nếu là đại phu nhân mở miệng," Quý Phù Thanh chớp mắt, "thì ta có thể phá lệ."
Khương Linh ban đầu sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu: "Quý công tử, ta không có ý này."
"Nhưng ý của ta là vậy."
Y đứng thẳng dậy, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc. "Trên lòng bàn tay phải của phu nhân có vết chai mỏng, đó là dấu vết do cầm bút để lại. Nếu người thích thư pháp và hội họa, tại sao lại lãng phí? Nếu phu nhân thích, tại sao không làm?”
"Ta..."
Tại sao không làm
Nàng cảm nhận được ánh mắt sáng rực của người bên cạnh. Vẻ mặt y hiền lành, nhưng ánh mắt lại chân thành và tha thiết, như thể y được sinh ra với ánh sáng của riêng mình, thứ ánh sáng không bị kiềm chế, không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Khương Linh quay mặt đi, không dám nhìn hắn.
Nàng không thể trở thành Quý Trưng được.
Nàng không thể phóng khoáng và can đảm như Quý Trưng được.
Trước kia, nàng ở Khương phủ, hiện giờ gả vào Bộ gia; suốt mười lăm năm qua, nàng khoác mệnh phượng trên người, không dám đi sai nửa bước trong mắt mọi người.
Từ Khương gia đại tiểu thư đến Bộ phu nhân, từ xưa đến nay, nữ tử đều là vật phụ thuộc vào nhà mẹ đẻ, nhà phu quân. Ở nhà mẹ đẻ, các nàng theo phụ thân, sau khi gả cho phu quân thì phải lấy họ phu quân trước họ phụ thân. Không ai quan tâm các nàng là ai, cũng không ai để ý các nàng thích gì.
Còn nàng thì sao? Nàng thích cái gì?
Đã lâu Khương Linh không nghĩ đến vấn đề này. Lần cuối cùng được người khác hỏi thích gì là ở bữa tiệc nguyên tiêu năm ấy. Từ đó, nàng hiểu rằng điều người khác quan tâm không phải là nàng thích cái gì mà là nàng nên thích cái gì.
Thân là Hoàng hậu tương lai của Đại Tuyên, nàng phải tri thư đạt lý, ôn nhã hiền thục, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa và trở thành dáng vẻ Hoàng hậu như trong dự đoán của mọi người.
Nhưng chưa từng có ai hỏi nàng, Khương Linh thích gì.
Khương Linh thích gì?
Nàng thích chế hương, thích vẽ tranh, thích sao chép tranh của Quý Trưng, và thích ăn đủ loại kẹo đường khác nhau trên phố.
Ánh mắt thiếu nữ nhìn ra xa hơn. Nếu có thể, nàng không muốn từ nhỏ đã bị nhốt trong cung điện tối tăm, học những quy củ phức tạp và nhàm chán đó.
Nếu có thể...
Thân thể Khương Linh bỗng run lên. Nàng vô thức nhận ra mình đã có những suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy.
Quý Phù Thanh đi đến bên giường nàng, xuyên qua màn mỏng, cúi đầu nhìn thiếu nữ trong màn.
Không biết nàng đang nghĩ gì mà khóe môi mím chặt. Tấm rèm che bóng nắng càng tôn lên nước da trắng ngần của nàng.
Nàng giống như một bông hoa, một bông hoa yếu ớt khiến người ta thương tiếc. Ngay từ giây phút đầu tiên nàng tỉnh lại, Quý Trưng đã cảm thấy thương tiếc nàng.
Thấy nàng vẫn do dự, nam nhân chợt nhếch môi cười. Giọng nói của y chậm rãi, ngữ điệu lười biếng nhưng lại mang sự dịu dàng đặc biệt.
"Phu nhân thích tranh của ta, đương nhiên biết ta không thích vẽ người mà thích vẽ tĩnh vật. Núi, nước, cây, cỏ... Không có bất kỳ bông hoa nào có thể bị hạn chế trong một bức tranh, dù cuộn tranh có bị thu hẹp thì nó cũng có thể tỏa sắc trong mùa xuân rực rỡ."
Quý Trưng nhìn nàng. "Người cũng nên như vậy."