Chương 71

Tối qua mãi cho tới khuya, Tân Quỳ mới chân chính được ngủ yên.

Cô biết được Hạ Vân Nghi muốn đưa cô ra ngoài thư giãn, cô vốn đang nằm thoải mái để nói chuyện phiếm với anh, cuối cùng mí mắt vẫn không chịu được, còn muốn ngủ trước Hạ Vân Nghi.

Vậy nên một chàng trai nào đó bị cô quấy nhìn chằm chằm vào cô trong bóng tối, một lát sau mới nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, Tân Quỳ bị đánh lén.

Đàn ông trẻ tuổi quả là không dễ chọc, đặc biệt là buổi sáng.

Sáng sớm tại Vienna, ánh sáng ấm áp xuyên qua tấm rèm trong suốt, chiếu vào bệ cửa sổ tầng hai trang viên của Fair. Khung giường hơi lay động, nếu lắng nghe kỹ sẽ còn nghe thấy tiếng cọt kẹt.

Tân Quỳ bám vào thành giường, khuôn mặt xinh đẹp như ngâm trong rượu đào, ửng đỏ. Mùi thơm dâu tây đặc trưng trên người cô quyện vào chăn nệm.

“Em buồn ngủ quá… ưm…” Cô oán giận, kháng nghị còn chưa được bao nhiêu, ý thức đã bị anh đánh gục, cô làu bàu, cản Hạ Vân Nghi lại.

Mới sáng sớm mà anh đã phát điên gì vậy.

“Buồn ngủ?” Hạ Vân Nghi giống như cảm thấy buồn cười, vòng tay từ sau lưng lên trước, nắm cằm cô, hơi dùng sức khiến cô quay mặt lại rồi sau đó hôn nhẹ lên môi cô, “Tối qua là ai lăn qua lộn lại ngủ không được, giữ chặt không để anh yên?”

“Rồi cuối cùng em lại đi ngủ trước.” Anh dừng một chút, giọng nói chầm chậm nhẹ nhàng, “Mỗi lần dùng xong liền vứt bỏ, thật sự nghĩ anh đang làm từ thiện sao?”

Cô nghe đến đây, hô hấp như bị bóp nghẹn.

Hạ Vân Nghi đang chờ cơ hội để bắt nạt cô!

Trước kia Tân Quỳ không biết Hạ Vân Nghi là người tính toán chi li như vậy.

Nói đúng hơn là… chỉ tính toán với cô mà thôi.

Mỗi khi anh dùng cách này trừng phạt cô, đều không ngừng nghỉ giây phút nào.

Hai người răng môi gắn bó, hơi thở quyện vào nhau.

Tân Quỳ dường như hít thở không thông, bị anh đè nén không thở nổi khiến hốc mắt cô chua xót, toàn thân run lên. Anh làm vậy khiến cô như rơi xuống vực sâu.

“Muốn làm loạn à?” Tay nhỏ của Tân Quỳ không ngừng khua loạn, Hạ Vân Nghi tùy ý để cô muốn làm gì thì làm, ghé sát tai cô, “Vậy tiếp tục xem em có thể chịu được bao lâu.”

Ánh mắt anh lướt qua tấm lưng trắng nõn của cô, hai mắt dần dần tối lại, dường như không thấy được điểm cuối.

“Anh khinh người quá đáng!” Tân Quỳ sững sờ, lại thút thít khi anh tăng nhanh tốc độ.

“Tân Bảo gần đây tiến bộ lên không ít.” Hạ Vân Nghi áp xuống, cười khẽ, “Đây là một từ mới.”

“…”

Khi được buông ra, đôi mắt ướt đẫm của cô trợn lên nhìn anh.

Hạ Vân Nghi bị đạp cũng không sao, Tân Quỳ rất mệt nên lập tức ngủ bù, Hạ Vân Nghi không dọn dẹp giống như mọi lần mà ôm cô ngủ.

Khi hai người tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã lên cao.

Tân Quỳ mở mắt ra trước, chống người dậy, lúc cử động, cảm giác đau đớn dâng lên khiến cô cắn răng một lát.

Người khởi xướng đang nằm ngay cạnh, khi ngủ yên quả thật là mặt người thân chó.

Tân Quỳ ngập ngừng, lại cảm thấy mình bị anh ức hϊếp quá thảm, một lời khó nói hết.

Cô hơi dùng sức đẩy mạnh cánh tay đang đặt trên eo mình, rồi sau đó vội vàng đẩy anh ra, “Anh còn ngủ à, không còn sớm nữa.”

Hạ Vân Nghi thản nhiên tỉnh lại, cứ như vậy ngước mắt nhìn cô, không nói chuyện.

Khuôn mặt trắng nõn của anh bị ánh nắng ấm áp ngày xuân chiếu vào, giống như được tráng một lớp ngọc, lúc này mang theo chút quyến rũ.

Bàn tay nhỏ bé của Tân Quỳ cào nhẹ lên đệm, mặt nóng lên.

Nói thì nói như vậy nhưng cô luôn cảm thấy mình nhìn chưa đủ đâu…

Vào lúc cô đang nghĩ vậy, Hạ Vân Nghi vốn luôn không hé răng nửa lời cuối cùng cũng có chút động tĩnh.

Anh nhẹ nhàng vỗ lên mông cô một cái, lười biếng trả lời, “Như vậy vậy chưa tỉnh đâu.”

Tân Quỳ thấy anh mới sáng không biết đủ, bây giờ còn muốn trêu chọc cô, lập tức nhào lên đùa giỡn anh.

Hai người chơi một lát, Tân Quỳ bị Hạ Vân Nghi chọc cười khanh khách không ngừng, hai tay hai chân vùng vẫy tránh người.

Rồi sau đó, trong lúc lơ đãng chân cô chạm vào một nơi ẩm ướt, còn chưa khô.

Cô cúi đầu nhìn, lúc này mới biết tình trạng của chiếc giường hiện giờ như thế nào.

Trải qua lễ rửa tội tối qua, ga trải giường đã nhăn nhúm, không nhìn ra dáng vẻ vốn có.

Lụa tơ tằm là thứ quý giá, nếu không cẩn thận sẽ làm mất đi vẻ bóng bẩy trước đây chứ đừng nói tới hai người dùng nhiều lực như vậy.

Fair coi hai người là khách quý mới tiếp đãi như vậy.

Nhưng bây giờ…

“Tại sao lại thành ra thế này.” Tiếng ảo não của cô vang lên.

“Như thế này thì tối nay không thể ngủ.” Hạ Vân Nghi cũng nhìn thấy, đứng dậy xuống giường thu dọn một chút, “Đổi cái mới là được.”

Tân Quỳ nghe vậy, khóc không ra nước mắt, cô cảm thấy chuyện đổi ga giường này thật sự không tiện mở miệng.

Nghĩ tới đây, trong đầu cô cũng hiện lên vẻ mặt sau khi nhìn thấy của Fair và quản gia, lòng liền run sợ.

Nhưng Hạ Vân Nghi thì sao, thái độ của anh kiểu gì đây!

Sao có thể thản nhiên như vậy.

“Em mặc kệ, muốn nói cũng là anh nói…”

“Em lo lắng gì vậy chứ.” Hạ Vân Nghi khom lưng, nhéo mũi cô, làm thế nào cũng không buông ra, “Có chuyện gì mà Fair chưa từng thấy qua chứ.”

Tân Quỳ bị anh nhéo rất khó chịu, kêu lên một tiếng rồi vùi đầu vào gối, không chịu ngẩng đầu lên.

Hạ Vân Nghi thấy cô như vậy chỉ cảm thấy khó hiểu.

---

Cuối cùng ga trải giường vẫn đổi.

Vẫn là loại làm bằng tơ lụa.

Fair sống rất tự tại, bản thân cũng không hẳn là dậy rất sớm, thấy hai người đến lúc này nói muốn thu dọn phòng, trong lòng liền hiểu rõ.

Ông cũng không cười nhạo hai người, chỉ dặn dò quản gia một chút.

Toàn bộ quá trình, Tân Quỳ chỉ lặng lẽ ngồi ở một bên, quay mặt qua chỗ khác, làm bộ không nhìn thấy.

Charlie dẫn vài người giúp việc đến, sau khi dọn dẹp xong liền mang cơm trưa tới.

Fair đã dặn dò các món từ tối hôm trước, vì vậy tất cả đồ ăn đều đã được chuẩn bị xong từ sớm.

Khi hai người Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi rời giường đều lúng túng, quản gia Charlie chỉ đơn giản đưa đồ ăn tới.

Lúc này cô có chút tâm trạng ăn uống. Trước kia do bận việc biểu diễn âm nhạc, hơn nữa đồ ăn quá thanh đạm, cô gần như không động vào.

Sau khi ăn cơm xong, Tân Quỳ không muốn làm gì một chút nào, bắt đầu chơi xấu.

Cô nằm nghiêng trên tấm trải giường mới, đầu gối lên hai chân thon dài của Hạ Vân Nghi, vô cùng thoải mái.

“Em mệt quá, nghỉ ngơi một lát rồi hẵng ra ngoài chơi có được không?”

Thư giãn chính là tìm được cách khiến mình cảm thấy tự do vui vẻ chứ không phải vội vã chạy ra ngoài.

“Lười như vậy.” Hạ Vân Nghi ngồi dựa vào đầu giường, một tay cầm điện thoại, một tay vuốt tóc cô.

Tân Quỳ nghe vậy có chút không vui, lúc này phản bác lại, “Em lười chỗ nào.”

Cô mệt như vậy, là vì ai cơ chứ!

Mới sáng sớm tinh mơ, là ai đã bắt đầu làm loạn!

“Còn sợ người em hỏng luôn rồi…” Tân Quỳ lẩm bẩm oán trách.

Mặc dù cô rất thích cùng người yêu cùng đổ mồ hôi khi thân mật, nhưng Hạ Vân Nghi là người luôn không biết điểm dừng.

Trước kia, mỗi khi làm, Tân Quỳ phát hiện ra Hạ Vân Nghi đều là lấy thứ đồ kia từ vali hành lý, sáng nay cũng không ngoại lệ.

Tay Tân Quỳ lặng lẽ mò xuống dưới gối, thấy Hạ Vân Nghi vẫn chăm chú xem điện thoại, không để ý đến cô, sau khi cô nín thở mò được chiếc hộp, cô liếc nhìn xem thử.

“May mà sắp hết rồi…” Cô nhẹ giọng cảm thán, lúc này cảm thấy mấy ngày tới có thể thoải mái rồi.

“Em nói gì?”

Dưới tầm mắt của Hạ Vân Nghi, cô tự cho rằng mình không bị phát hiện, nhét chiếc hộp về chỗ cũ.

Rõ ràng chỉ là ánh mắt bình thường, nhưng Tân Quỳ lại cảm thấy ánh mắt này có tín hiệu nguy hiểm.

Cuối cùng cô uốn éo người, nhoẻn miệng cười, “Không nói gì cả, em chỉ đang lẩm bẩm một mình thôi.”

Hạ Vân Nghi gật đầu, coi như trả lời. Rồi sau đó, không biết qua bao lâu sau, Tân Quỳ cho rằng mình lừa được anh thì nghe thấy có tiếng truyền đến từ trên đầu mình.

“Không hỏng được.” Hạ Vân Nghi cố tình dừng lại, “Đợi đến khi dùng hết cái mà anh đem từ trong nước tới, anh sẽ mua ở đây để dùng tiếp.”

---

Bởi vì câu nói cuối cùng kia của Hạ Vân Nghi, buổi chiều khi cô ra ngoài chơi cùng Hạ Vân Nghi, toàn bộ hành trình đều không nói chuyện với anh. Đã vậy trong lúc đi dạo phố còn cố ý tránh một số cửa hàng tiện lợi.

Hạ Vân Nghi cảm thấy buồn cười, cô còn bị dọa thành thế này sao.

Anh kéo cô tới trước mặt, “Em cứ thoải mái mà chơi, đừng suy nghĩ nhiều.”

Tân Quỳ nghe anh nói vậy, hai mắt trợn tròn, “Rõ ràng là anh nói trước đó, là anh chơi xấu!”

“Đã biết, anh trước, vậy được chưa?” Hạ Vân Nghi nói, chỉnh lại cổ áo cho cô, “Đi theo anh, anh đưa em tới cửa hàng.”

Buổi chiều hai người đi lang thang không có mục tiêu, chỉ đi lòng vòng những nơi gần một chút.

Trang viên của Fair ở cạnh dãy núi ít người, cách thị trấn gần nhất một đoạn khá xa.

Khi trở về trang viên một lần nữa, Hạ Vân Nghi thu dọn một chút rồi lái xe ra ngoài, định đưa Tân Quỳ tới thị trấn.

“Cửa hàng mà anh nói là cửa hàng nào vậy, trước kia anh đã tới chưa?” Cảnh sắc ngoài xe dần dần lướt qua, Tân Quỳ nhìn về phía Hạ Vân Nghi đang ngồi ở ghế lái.

“Anh đi rồi.” Trước kia khi làm học sinh của Fair, thi thoảng anh sẽ đến thị trấn trong thời gian rảnh.

Hạ Vân Nghi kéo tay cô, hơi nghiêng đầu tới cắn nhẹ, “Tới đó thì em sẽ biết.”

Cô giống như bị bỏng, nhịn xuống cảm giác ngứa ngáy, vội vàng rụt tay lại.

Anh đặc biệt thích cắи ʍút̼ bất cứ nơi nào trên người cô.

Tân Quỳ âm thầm nghĩ, tối nay Hạ Vân Nghi đừng hòng làm gì.

Cô muốn anh giống như lúc trước, mặt Hạ Vân Nghi chính là mục tiêu hàng đầu của cô.

Xe đi thẳng về phía trước, dọc đường không gặp trở ngại gì.

Trong ánh sáng màu cam rực rỡ, Tân Quỳ nhìn thị trấn nhỏ được bao bọc bởi màu sắc ấm áp. Những công trình kiến trúc trùng điệp ngay bên kia con sông.

Đợi đến khi xe tới nơi, Hạ Vân Nghi dẫn cô vào trong trấn bằng con đường mòn mà không đi vào trung tâm.

Anh đưa cô đến một cửa hàng sưu tập hạt giống hoa trên toàn thế giới.

Mặt tường được làm bằng kính, mỗi một ô đều có hạt để trưng bày. Nói tóm lại, các loại quý hiếm đều có thể được tìm thấy ở đây.

Tuy nhiên, quy định của cửa hàng này là nếu bạn thấy có hạt giống mà mình muốn, bạn không thể mang chúng đi ngay sau khi mua mà cần phải trồng trong vườn hoa riêng của cửa hàng. Khi hạt giống được trồng thành công sẽ lấy hạt giống mới được tạo ra gửi bưu điện cho người mua.

Nó được coi là cuộc sống mới, một sự tiếp nối hết vòng này tới vòng khác.

Cửa hàng không những không vắng vẻ mà ngược lại cực kỳ đông đúc.

Điều thú vị chính là những người tới đây hơn nửa là du khách ở những nước khác, họ dường như rất tin tưởng nơi này.

Tân Quỳ tựa như đắm chìm vào sự đẹp đẽ trong này, sau khi đi dạo một hồi, Hạ Vân Nghi đưa cô tới khu hoa hướng dương.

Bên này có rất nhiều loại hoa hướng dương và có màu sắc khác nhau.

Tân Quỳ thiếu chút nữa nhảy lên, cả người áp sát vào ô thủy tinh, “Em muốn tất cả những loại này.”

“Ừ.” Hạ Vân Nghi trả lời, đi theo, khom lưng sánh vai cùng nhìn với cô.

Tân Quỳ mắt nhìn thẳng, lông mi cong vυ"t, khuôn mặt trắng nõn cùng nụ cười ngọt ngào.

Đương nhiên cô không hề nhìn anh chút nào.

“Em thích như vậy?”

“Ừm, bởi vì loại hoa này tượng trưng cho em.”

Hạ Vân Nghi nghe được lời này của cô, đột nhiên cảm thấy hứng thú, “Còn anh thì sao, ở trong lòng em, cái gì tượng trưng cho anh?”

Lúc này Tân Quỳ mới xoay người lại, nghiêm túc tự hỏi bản thân.

Chỉ là dường như bất cứ loài hoa cỏ nào đều không liên quan đến anh. Trong lòng cô, Hạ Vân Nghi có sức nặng không gì sánh được cho nên cô không thể nghĩ ra thứ gì có thể tượng trưng cho anh.

“Em không nghĩ ra.” Tân Quỳ không biết suy nghĩ điều gì, rồi sau đó ánh mắt sáng ngời, “Nhưng không sao, anh không có thứ gì tượng trưng nhưng anh có thể ăn. Anh quên rồi sao, chỗ em còn có một trăm gói hạt hướng dương đang chờ anh đấy.”

Khi đồ đến nơi, hai người đã không nói gì đến nó trong một khoảng thời gian nên thật sự đã quên.

Cô nói vậy giống như rất rộng lượng, giơ tay vỗ vỗ vai Hạ Vân Nghi, “Đều để lại cho anh, đừng khách sáo với em!”

Hạ Vân Nghi nhìn Tân Quỳ như vậy, nhẹ nhàng cười vỗ đầu cô, không nhịn được bật cười.

“Nhiều như vậy, anh ăn sẽ không hết, đến lúc đó hai chúng ta cùng ăn.” Tân Quỳ nói, hai tay nắm lấy bàn tay còn chưa rút lại của Hạ Vân Nghi, đặt ở bên tai, nhẹ nhàng cọ qua má cô.

Cô cười cong mắt, nhớ tới tình hình lúc trước của Hạ Vân Nghi, nhẹ nhàng mở miệng, “Hạt hướng dương tốt nhất, ngon nhất.”

Đây là câu quảng cáo mà Tân Quỳ nói tại lễ trao giải.

“Hạt tốt?” Hạ Vân Nghi nhướng mày hỏi.

Tân Quỳ trả lời theo bản năng, “Đúng vậy.”

Hạ Vân Nghi rút tay ra khỏi tay cô, rồi sau đó ôm cô vào lòng, ấn thẳng vào trong góc cửa hàng.

“Anh làm sao có thể xác định được?” Anh cười nhẹ, hơi nhướng mày, “Anh phải tự tay lột ra mới biết được.”